Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 266

Cập nhật lúc: 2025-06-19 16:38:31
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng la hét của Đàm Mộng Anh dường như càng lúc càng điên cuồng:

“Bạch Thu Diệp biến mất rồi! Sau lưng tôi có một con quỷ, nó kề sát tôi, nó không cho tôi đi!”

Bạch Thu Diệp lạnh người.

Đàm Mộng Anh… chắc chắn đã mở mắt.

Và điều đáng sợ hơn là, thứ cô ta nhìn thấy, có lẽ hoàn toàn không giống với thực tại trong căn phòng này.

“Rầm!”

Một tiếng va chạm lớn vang lên.

Bạch Thu Diệp lập tức nhận ra — đó là âm thanh của gỗ vỡ vụn. Một con rối đã bị dẫm nát.

Đàm Mộng Anh... đã rời khỏi vòng tròn.

Trong lòng Bạch Thu Diệp không khỏi rủa thầm: "Đồng đội gì mà ngu quá!" Nhưng tình thế lúc này không cho phép cô lựa chọn. Cô buộc phải mở mắt.

Ngay khi mở mắt ra, cô lập tức nhận ra căn phòng đã hoàn toàn thay đổi.

Căn phòng vốn dĩ trống rỗng giờ đã bị thứ gì đó lấp kín. Bức tường xám xi măng biến mất, thay vào đó là những mảng thịt đỏ nâu, nhầy nhụa như thể toàn bộ gian phòng bị nhốt trong cơ thể một sinh vật sống.

Tường nhà giờ đây đầy những đường gân m.á.u và lớp mỡ mấp máy dưới da, khiến người ta sởn gai ốc chỉ cần nhìn thoáng qua. Dưới chân cô, sàn nhà cũng không còn cứng rắn nữa, mà mềm oặt như từng lớp thịt chồng chất lên nhau.

Trên bức tường thịt nhão, từng khuôn mặt người hiện lên rõ ràng.

Chúng không bất động. Cả người và mặt của những kẻ đó bị dính chặt vào tường nhưng vẫn đang nhích dần về phía trung tâm căn phòng. Nhìn tốc độ di chuyển, chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ thoát ra được khỏi khối thịt kia.

Bạch Thu Diệp quay đầu lại, thấy khuôn mặt trắng bệch của Đàm Mộng Anh.

Mắt cô ta mở to, tràn đầy sợ hãi: "Lúc nãy cô đi đâu vậy? Người đứng sau lưng tôi biến thành quỷ mất rồi, cô không còn ở đó nữa!"

Bạch Thu Diệp cau mày: "Người ở sau lưng cô từ đầu đến giờ luôn là tôi. Chính vì cô mở mắt nên mọi thứ trong căn phòng mới thay đổi. Giờ thì... chúng ta đã bị phản phệ."

Đàm Mộng Anh như c.h.ế.t sững. Một lát sau, cô ta bàng hoàng nhớ lại: "Tôi nhớ rồi... hình như có mái tóc lướt ngang mặt tôi... sau đó, không hiểu sao tôi lại mở mắt."

Giọng cô ta run rẩy vì sợ hãi và ân hận, rồi bật khóc: "Xin lỗi... là tôi đã làm liên lụy đến cô."

Bạch Thu Diệp đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng: "Không phải lỗi của cô. Cuốn sách đó được tìm thấy trên gác xép, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì."

Cô nghiêng đầu nhìn ra xung quanh, giọng lạnh lùng: "Chuyện đang xảy ra với chúng ta, rất có thể đã nằm trong sắp đặt của người khác từ trước."

Ý cô rất rõ — đạo diễn "quỷ" đứng sau kịch bản này không hề muốn họ thật sự hóa giải oán khí trong biệt thự. Thứ họ tưởng là hy vọng, thực chất chỉ là một cái bẫy kéo họ từng bước rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.

Mộng Vân Thường

Nếu không phải là Đàm Mộng Anh, thì cũng sẽ có người khác mở mắt.

Luôn có ai đó phá vỡ quy tắc được ghi trong sách, như thể đây là một phần của trò chơi. Và hôm nay, người vô tình bước vào vai đó, là Đàm Mộng Anh.

Khi hai người còn đang trò chuyện, những gương mặt trên tường đã bắt đầu chui ra khỏi lớp thịt.

Từng cái đầu trắng bệch nhô ra, rồi đến tay, đến thân người, sau cùng là cả cơ thể lổm ngổm. Chẳng mấy chốc, hơn chục bóng dáng người đã xuất hiện trong phòng — âm thầm, không tiếng động, nhưng tạo ra một áp lực khủng khiếp.

Chúng như đang chuẩn bị một cuộc săn đuổi không khoan nhượng.

Đàm Mộng Anh hoảng loạn chui tọt vào vòng tròn, nước mắt và nước mũi chảy ròng ròng: "Xin lỗi, là tôi đã hại c.h.ế.t cô rồi..."

Bạch Thu Diệp khẽ nói: "Không sao đâu."

Nghe thấy vậy, ánh mắt Đàm Mộng Anh đột nhiên lóe sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/266.html.]

Cô ta chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Thu Diệp.

Lúc đó, Bạch Thu Diệp đang tập trung vào đám lệ quỷ, không nhận ra biểu cảm của Đàm Mộng Anh đang thay đổi.

Bất chợt, Đàm Mộng Anh nói nhỏ, như đang tự thú: "Tôi là một diễn viên dở tệ... Vậy nên cảnh này, để tôi kết thúc."

Ngay khi lời vừa dứt, căn phòng bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Bạch Thu Diệp lập tức hiểu ra — cô ta đang cố ý tạo ra một cảnh NG để đảo ngược tình thế.

Một cách đánh cược điên rồ.

Nhưng căn phòng vẫn tiếp tục run rẩy, và những lệ quỷ trắng bệch không hề dừng lại. Chúng vẫn đang tiến sát về phía vòng tròn.

Dù Đàm Mộng Anh có hy sinh bản thân để dùng NG, thì thời gian hiệu lực vẫn không kịp cứu họ khỏi sự tấn công của lũ quỷ.

Một bàn chân trắng toát chạm vào mép vòng tròn.

Ngay khoảnh khắc ấy — "phụt" — cơ thể nó bốc cháy!

Ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi con quỷ trong tích tắc.

Đám lệ quỷ còn lại khựng lại, ánh mắt chuyển sang đầy cảnh giác.

Cùng lúc đó, trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ kỳ quái — có đến năm cái đầu.

Nó bật khóc chói tai. Một âm thanh chói lói đến gai người.

Lũ lệ quỷ im lặng.

"......"

Kịch bản có viết như này đâu?

Chúng tôi không ký vào cảnh này!

Chúng tôi cần cứu trợ!

Từ trong bóng tối, từng tiếng cười khúc khích vang lên — vừa nhẹ nhàng, vừa lạnh lẽo.

Lũ quỷ bắt đầu hoảng loạn. Dưới ánh đèn dầu bỗng dưng cháy sáng trở lại, chúng co cụm lại như một đám giò sống, cuộn tròn lại, rút lui về phía bức tường.

Cảnh tượng này, vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.

Cuối cùng thì... ánh sáng cũng trở lại căn phòng.

Lũ quỷ không định dập đèn nữa. Trong mắt chúng ánh lên vẻ nhẹ nhõm rất khó nhận ra.

Nhưng khoảnh khắc chúng nhìn rõ hình dạng của Kim Đồng Tử, ánh sáng trong mắt ấy lập tức biến mất.

Đầu của Kim Đồng Tử nhìn như những cánh hoa hướng dương chụm lại, mỗi cái đầu mang một biểu cảm khác nhau: có cái thì đang khóc, cái thì nhe răng cười, thậm chí màu da cũng không giống nhau — có chỗ xám ngoét như tro tàn, có chỗ lại tái xanh như xác chết.

 

Đám lệ quỷ xung quanh thấy vậy cũng phải rùng mình:

“Hình dáng kỳ dị vậy ai chịu nổi chứ! Quá đáng sợ rồi!”

Ngay khi Kim Đồng Tử xuất hiện, nó lập tức lao về phía lũ lệ quỷ với tốc độ cực nhanh.

Một vài con phản ứng nhanh, kịp thời rút vào bức tường đỏ lòm thịt máu. Nhưng những kẻ chậm chân thì bị hai cái miệng đang há ngoác của Kim Đồng Tử ngoạm trúng.

Loading...