Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 265

Cập nhật lúc: 2025-06-19 16:33:41
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì đang quay phim nên cô đành dùng cách gọi như vậy cho mấy món đạo cụ đặc biệt này.

"Lát nữa chúng ta sẽ bịt mắt, không thể phản ứng gì được, nên phải trông cậy vào chúng." Bạch Thu Diệp nói tiếp, "Nhưng... tôi cũng không dám chắc chúng có hiệu quả hay không."

Lời này khiến tim Đàm Mộng Anh lại đập thình thịch. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, cô ta cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Hai món pháp khí mà Bạch Thu Diệp vừa lấy ra, thoạt nhìn đã biết không phải loại bình thường. Đừng nói là thanh tẩy oán khí, ngay cả việc giúp siêu độ cũng chẳng khó.

Suy nghĩ này khiến Đàm Mộng Anh bình tĩnh lại.

Thực ra, trong lòng Bạch Thu Diệp cũng có cùng suy nghĩ.

Dù sao phó bản này cũng chỉ ở cấp 20, còn bức tượng Kim Đồng kia là đạo cụ lấy được từ phó bản cấp 55 — trong đó còn lưu lại một phần năng lực của boss chính.

Còn bức tượng sứ không mặt kia, phó bản gốc của nó thậm chí vượt xa mọi phó bản trong các bộ phim kinh dị thông thường.

Dùng hai món pháp khí cấp cao để xử lý phó bản cấp thấp như thế này — đúng là kiểu "vũ khí xịn đi đánh quái nhỏ".

Sau khi thấy hai món đó, Đàm Mộng Anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.

Cô ta vui vẻ nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau bắt đầu đi!"

Nhưng chưa kịp bước tiếp, cô lại thấy Bạch Thu Diệp lấy ra một xấp bùa vàng, dán từng lá vào bên trong vòng tròn.

Những lá bùa như tạo thành một bức tường vô hình, ngăn cách toàn bộ những sợi tóc và đám búp bê ma quái ở bên ngoài.

Đàm Mộng Anh lúc này mới thật sự cảm thấy an toàn.

Thậm chí, cô ta tin chắc căn phòng này bây giờ là nơi an toàn nhất trong cả căn biệt thự.

Bạch Thu Diệp kiểm tra lại lần cuối rồi bước vào vòng tròn.

"Xong rồi," cô nói ngắn gọn, "Nhắm mắt."

Dứt lời, cô nhắm mắt lại ngay.

Đàm Mộng Anh cũng lập tức làm theo.

Khi mất đi thị giác, các giác quan khác như nhạy lên gấp bội, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng xa lạ và bất an.

Hai người đứng tựa lưng vào nhau. Cơ thể dù chạm vào nhau, nhưng cảm giác lại kỳ quái không diễn tả được ...

Không biết là ảo giác hay thật, nhưng Bạch Thu Diệp cảm nhận rõ nhiệt độ của người phía sau mình đang tụt xuống từng chút một. Cái lạnh đó lạnh đến mức khiến cô bắt đầu không còn cảm nhận được sự hiện diện của đối phương nữa.

Phía sau, Đàm Mộng Anh căng tai lắng nghe, cố gắng nhận biết xem Bạch Thu Diệp còn đứng ở đó không. Cô ta tập trung vào từng nhịp thở mong manh, như bấu víu vào chút cảm giác an toàn cuối cùng.

Nhưng rồi, ngoài tiếng thở, cô ta lại nghe thấy một âm thanh khác – nhỏ, mảnh, như tiếng ai đó đang khóc.

Tiếng khóc vang lên rất gần, như thể phát ra ngay bên dưới chân cô ta.

Âm thanh từ từ lớn dần, the thé như tiếng mèo kêu lúc nửa đêm. Trong đầu Đàm Mộng Anh hình dung ra cảnh một người đang bò sát đất, thân thể oằn lại như dây thun bị kéo dài, rồi từng chút một vươn lên, cuối cùng cao hơn cả cô ta.

Người đó phải cúi gập người, gù lưng, mới ngang tầm mắt cô ta.

Tiếng khóc giờ đây như vang thẳng vào tai cô ta, như thể có ai đó đang ghé sát tai thì thầm bằng tiếng nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/265.html.]

Cả người Đàm Mộng Anh căng cứng. Cô ta không còn điều khiển được cơ thể mình, nuốt khan một cái, cố gắng dồn hết ý chí để không mở mắt ra.

Ngay lúc ấy, một thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua mặt cô ta – mềm, mảnh, và hơi ngứa như lông đuôi động vật hay tóc người.

Hình ảnh đống tóc rối bên ngoài vòng tròn lập tức hiện lên trong đầu cô ta. Cảm giác này, không sai vào đâu được, chính là từ những lọn tóc đó.

Cô ta chao đảo, suýt đứng không vững. Bản năng khiến Đàm Mộng Anh lùi ra sau tìm điểm tựa, nhưng ngay khi đầu cô ta chạm vào phía sau, lại là một khuôn mặt.

Không lẫn vào đâu được – cô ta cảm nhận rõ ràng hình dáng sống mũi, đôi môi và cằm của ai đó.

Tim cô ta đập thình thịch.

Nếu cô đang quay lưng lại với Bạch Thu Diệp, vậy thì khuôn mặt này là của ai?

Bạch Thu Diệp tuyệt đối không thể áp sát đến mức này. Vậy... người đứng sau cô ta là ai?

Đàm Mộng Anh run rẩy, gần như mất hết khả năng kiểm soát. Mí mắt cô ta giật liên tục, khát khao được mở mắt càng lúc càng mạnh.

Mộng Vân Thường

Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu — giọng của Bạch Thu Diệp, rõ ràng, cứng rắn.

"Dù thế nào cũng không được mở mắt. Nếu không, mọi thứ sẽ tan vỡ, thậm chí còn bị phản phệ."

Bạch Thu Diệp cũng đang nhắm mắt. Cô nghe thấy tiếng khóc mơ hồ, lúc gần lúc xa. Âm thanh đó di chuyển chậm rãi, rồi dần dần rời xa, cuối cùng dừng lại ở phía đối diện vòng tròn – nơi xa nhất so với chỗ cô đứng.

Cô thoáng ngạc nhiên.

Tiếng khóc dường như... đang tránh né cô?

Cùng lúc, cô cảm nhận rõ Đàm Mộng Anh đang run không ngừng phía sau. Cơ thể cô ta gần như đổ cả vào người Bạch Thu Diệp, nhưng ngay sau đó, như bị thứ gì đó đe dọa, Đàm Mộng Anh đột ngột bước nhanh lên trước hai bước.

Tiếng bước chân chạm sàn khiến Bạch Thu Diệp giật mình. Cô lập tức đưa tay về phía sau, nắm lấy cánh tay của Đàm Mộng Anh.

Chỉ một bước nữa thôi, cô ta sẽ rời khỏi vòng tròn – điều đó có thể khiến tất cả công sức đổ sông đổ biển.

Nhưng Đàm Mộng Anh bắt đầu giãy giụa, hoảng loạn như thể bị thứ gì đó đuổi sát sau lưng. Hai người quay lưng vào nhau, bên trong một vòng tròn chật hẹp, giằng co như đang đấu sức.

Bất ngờ, Đàm Mộng Anh hét toáng lên.

Một luồng gió lạnh thổi ngang qua chân họ, khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ thấp. Mặc dù cả hai vẫn đang nhắm mắt, họ đều cảm nhận được rõ ràng ánh sáng trong phòng đang tối dần.

Ngọn đèn dầu họ để lại trong phòng trước khi bắt đầu nghi lễ – giờ đây đã tắt ngấm.

Đàm Mộng Anh hoàn toàn sụp đổ:

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cứu tôi với!”

Bạch Thu Diệp không biết cô ta vừa nhìn thấy điều gì, nhưng rõ ràng là cô ta đã mất kiểm soát hoàn toàn.

“Cho tôi ra ngoài! Mở cửa ra, mở cửa mau!”

Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Tằng Nhàn Tình:

“Có chuyện gì thế? Sao lại hét lên?”

 

Loading...