Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 262

Cập nhật lúc: 2025-06-19 16:17:05
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Bạch Thu Diệp chăm chú nhìn vào cuốn sách, Hạ Tử Trạc lên tiếng hỏi:

“Có gì không ổn à?”

Bạch Thu Diệp đáp:

“Không, không có vấn đề gì. Làm theo hướng dẫn trong sách là được.”

Thực ra cô muốn nhắc mọi người cẩn thận hơn, nhưng vì vai cô đang diễn là người nóng nảy, nên đành nhịn, không thể nói ra quá nhiều.

Dù đã thống nhất sẽ dùng cách trong sách để đối phó với những con rối trong phòng, nhưng kịch bản hiện tại vẫn chưa kết thúc. Họ còn phải chờ đến phần ứng biến cuối cùng mới hoàn toàn rõ chuyện sẽ diễn ra thế nào.

Tạ Lĩnh Nguyệt bỗng hỏi:

“Tô Vân đâu rồi? Sao anh ta không đi cùng mọi người?”

Hạ Tử Trạc lắc đầu:

“Anh ta bảo có việc gấp, rồi tự xuống lầu.”

Tạ Lĩnh Nguyệt lo lắng:

“Không lẽ anh ta gặp chuyện gì rồi?”

Bạch Thu Diệp cười nhạt:

“Tốt nhất là anh ta còn sống. Nếu không, tôi chẳng còn ai để đòi nợ nữa.”

Lúc này, Đàm Mộng Anh liếc thấy chiếc vali trong tay Bạch Thu Diệp, liền hỏi:

“Cậu đang xách hành lý của Tô Vân à?”

Bạch Thu Diệp nheo mắt nhìn mọi người, giọng lạnh tanh:

“Sao, các người lại định đánh ngất tôi rồi nhốt xuống hầm nữa à?”

Vừa dứt lời, cô lập tức quay người, cầm vali đi thẳng ra cửa:

“Tôi mặc kệ các người muốn làm gì. Ai muốn c.h.ế.t thì cứ ở lại, tôi đi trước đây.”

Tạ Lĩnh Nguyệt ngỡ ngàng nhìn theo bóng cô:

“Nhưng mà chúng ta vẫn chưa giải quyết xong mấy con rối kia—”

Bạch Thu Diệp không quay đầu lại, chỉ đưa tay mở cửa:

“Đó là việc của cô. Tôi không ngu gì mà tiếp tục ở cái chỗ quỷ quái này.”

Cô dùng sức đẩy cửa, rồi bước nhanh ra ngoài, ôm theo vali, đội mưa rời đi. Nhưng chỉ một lát sau, cô quay lại, toàn thân ướt sũng.

Bạch Thu Diệp đứng trước cửa, chán nản nói:

“…Không đi được.”

Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ thở dài:

“Tôi đã nói rồi, sao có thể dễ dàng để cậu rời đi như vậy.”

Bạch Thu Diệp lẳng lặng đưa tay lau nước mưa trên mặt, trong lòng thì nguyền rủa đạo diễn Vương không tiếc lời.

Rõ ràng là đạo diễn Vương cố tình thêm đoạn cô bị mê cung ma quái chặn đường, khiến không thể rời khỏi biệt thự. Không những không đi được, mà còn bị ướt như chuột lột, đúng là vô nghĩa hết sức.

“Chúng ta đều bị kẹt lại rồi…” Đàm Mộng Anh mặt cắt không còn giọt máu: “Tại sao lại ra nông nỗi này chứ…”

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên từ tầng trên, âm thanh nghe giống như của Tô Vân.

Mọi người lập tức nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự nghi hoặc.

Tiếng hét này… hoàn toàn không có trong kịch bản.

Họ nên tiếp tục diễn theo kịch bản gốc, hay xử lý tình huống phát sinh ngoài kịch bản?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/262.html.]

Ngay lúc đó, trong đầu mỗi người bỗng hiện lên một đoạn văn.

Đoạn văn đó giống như bị khắc sâu vào trí nhớ họ, xuất hiện đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, như thể nó vốn đã ở đó từ trước.

Những dòng chữ chỉ truyền đạt một điều duy nhất: Lên lầu kiểm tra tiếng động phát ra từ đâu.

Mộng Vân Thường

Tất cả nhanh chóng hiểu ra, kịch bản vừa bị thay đổi.

Mọi ánh mắt đồng loạt chuyển sang nhìn đạo diễn Vương – người hiểu kịch bản nhất trong số họ.

Đạo diễn Vương hơi run chân, cố giữ vẻ bình tĩnh, đưa tay vuốt cằm rồi nói bằng giọng quanh co:

“Cái người tên Tô Vân đó… có khi lành ít dữ nhiều rồi. Lúc này nếu từ chối trừ tà diệt quỷ thì không đúng đạo lý.”

Dù ông ta nói vòng vo, nhưng ai cũng hiểu ý: đúng là kịch bản đã bị thay đổi, và họ bắt buộc phải tiếp tục diễn theo nội dung mới.

Hiện tại, trong số những người còn ở đây, sáu người họ đều đã thoát khỏi sự khống chế của phần kịch bản cũ do “đạo diễn quỷ” tạo ra.

Chỉ còn Tô Vân là chưa rõ tung tích.

Xem ra, Tô Vân chính là điểm mấu chốt gây ra sự thay đổi kịch bản lần này.

Cả nhóm sáu người cùng đi lên tầng ba, nơi họ đoán tiếng hét phát ra.

Trên hành lang tầng ba, họ sững sờ khi nhìn thấy một vũng m.á.u lớn.

Cách vài centimet lại có một vết m.á.u nhỏ nối dài từ vũng m.á.u về phía một căn phòng.

Hạ Tử Trạc lên tiếng, vẻ mặt đầy hoang mang:

“Lúc nãy chúng ta từ gác xép xuống mà, rõ ràng đâu có vết m.á.u nào…”

Nếu đây thật sự là m.á.u của Tô Vân, vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh ta đã bị thương, ngay ở hành lang tầng ba.

Tạ Lĩnh Nguyệt lặng người. Trong đầu cô hiện lên một dòng chữ, cô buột miệng đọc theo:

“Máu này… chảy vào phòng của các người?”

Giờ đây, khi kịch bản đã bị can thiệp, họ không thể cứ bám theo tình tiết cũ nữa.

Tình hình trở nên nguy hiểm hơn nhiều, bởi không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cho đến khi câu thoại của mình xuất hiện.

Đó là lúc số phận của mỗi người mới được quyết định.

“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Tằng Nhàn Tình gắt lên, rồi lao đến định phá cửa.

Hạ Tử Trạc lập tức kéo bà lại:

“Chờ đã! Lỡ như bên trong… không phải là Tô Vân thì sao?”

Vừa dứt câu, cả nhóm lập tức im lặng. Không ai dám chắc điều gì nữa.

Tằng Nhàn Tình gật đầu, gõ nhẹ lên cánh cửa: "Tô Vân, cậu có ở trong đó không?"

Từ bên trong truyền ra một tiếng đáp khàn đặc: "Ừ..."

Giọng nói nghe như bị chèn ép, khô ráp và khác thường.

Mọi người đều nhận ra điều bất ổn trong giọng nói đó, nhưng đúng lúc ấy, kịch bản trong đầu Tằng Nhàn Tình lại được cập nhật. Cô nói như để trấn an: "Cậu ấy trả lời rồi mà, còn lo gì nữa." Nhưng trái ngược với lời nói, sắc mặt cô lại tái nhợt, ánh mắt đầy hoang mang. Cô đưa tay run rẩy vào túi áo, lôi ra một chiếc chìa khóa.

Không ai ngăn lại, tất cả chỉ biết im lặng nhìn cô cắm chìa vào ổ khóa.

"Click."

Cửa mở ra. Tằng Nhàn Tình đẩy cửa bước vào trong.

Căn phòng của chủ nhà và vợ ông ấy rộng hơn hẳn những phòng trọ còn lại. Vừa vào cửa là phòng khách nhỏ, ngăn cách với bên trong, sâu hơn là hai căn phòng: một phòng ngủ, một phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc đang mở, ánh sáng vàng cam hắt ra từ bên trong, chiếu thành hình thang lên mặt sàn gỗ.

Theo đúng chỉ dẫn trong kịch bản, mọi người tiến về phía cửa phòng làm việc.

 

Loading...