Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 261
Cập nhật lúc: 2025-06-19 16:13:36
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng cô ta vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Nhưng không ngờ, phía sau vang lên một tiếng khác—giọng điệu giống hệt cô ta, như thể có ai đang nhại lại:
"Siêu sinh đi."
Khuôn mặt Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức tái mét, đổi sắc như bị hắt cả bảng màu lên mặt.
"C-chúng ta mau đi thôi!" Cô ta run giọng.
Lời vừa dứt, âm thanh kia lại vọng ra lần nữa, kéo dài.
Bạch Thu Diệp không nói gì, chỉ gật đầu rồi quay người. Ba người nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Khi cánh cửa mở ra, cảnh vật bên ngoài không còn là căn biệt thự sáng sủa, mà là một hành lang tối om, lạnh lẽo lạ thường, như đang đi vào lòng đất.
"Trời ơi, tôi tưởng không thể ra khỏi phòng nữa." Tạ Lĩnh Nguyệt thở hắt, vẫn chưa hết kinh hãi: "May quá…"
Bạch Thu Diệp không trả lời. Cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên phần tóc phía sau của Tạ Lĩnh Nguyệt.
"Đừng mừng vội." Cô nói khẽ: "Trên đầu cô... có gì đó."
Tạ Lĩnh Nguyệt giật mình. Cô ta đưa tay ra sau, sờ thấy phần đuôi tóc của mình được buộc lại bằng một sợi dây đỏ mảnh—rất giống với sợi dây thường dùng trong các con rối.
Chính là loại dây đỏ từng buộc những sợi tóc của búp bê.
Cô ta cứng đờ người, mặt trắng như tờ giấy: "Cái này là... ý gì?"
Bạch Thu Diệp chậm rãi đáp: "Có lẽ... đó là dấu hiệu. Bọn chúng chọn cô làm mục tiêu đầu tiên."
Tạ Lĩnh Nguyệt cố nén không đưa tay đụng vào sợi dây đỏ: "Hay là mình đốt hết mấy sợi tóc này đi trước đã?"
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân từ tầng trên vọng xuống. Hạ Tử Trạc cùng vài người vội vã chạy xuống cầu thang.
"Cuối cùng cũng tìm thấy mọi người rồi." Hạ Tử Trạc thở dốc nói: "Vừa nãy mọi người đi đâu──"
"Đừng nói là các người vào căn phòng đó rồi đấy?" Sắc mặt Tằng Nhàn Tình lập tức thay đổi, giọng gay gắt: "Chẳng phải chúng tôi đã dặn rất rõ, không được tự tiện vào phòng khi chưa có sự cho phép của bọn tôi!"
Hai nhóm người cuối cùng cũng gặp lại nhau. Cũng đồng nghĩa với việc, cốt truyện đang bước sang giai đoạn mới. Điều này cho thấy Bạch Thu Diệp cùng Tạ Lĩnh Nguyệt và đạo diễn Vương đã thoát ra khỏi kịch bản mà đạo diễn quỷ sắp đặt ban đầu.
Tuy nhiên, từ tình trạng hiện tại của Tạ Lĩnh Nguyệt, có thể thấy đạo diễn quỷ không dễ buông tha. Ngay cả khi cô ta chết, nguy cơ bị những người vợ lẽ truy sát vẫn chưa chắc đã biến mất.
"Chúng tôi không cố ý đâu." Tạ Lĩnh Nguyệt rõ ràng đang bực dọc, nhưng lời nói nghe cứ như thoại trong kịch bản: "Dù sao cũng lỡ vào rồi, chẳng lẽ chị bắt chúng tôi quay ngược thời gian chắc?"
Cách cô ta "diễn" khiến Hạ Tử Trạc cũng phải khựng lại một chút. Nhìn thấy sợi dây đỏ buộc trên tóc Tạ Lĩnh Nguyệt, cậu lập tức hiểu vì sao thái độ cô lại gắt gỏng như vậy.
Hạ Tử Trạc nghiêm mặt nói: "Cô còn nói vậy được à?"
"Tôi là người thuê nhà này mà." Tạ Lĩnh Nguyệt đáp lại, ánh mắt không hề né tránh: "Trước khi cho thuê, các người nên nói rõ chứ. Trong phòng tầng một lại đặt những thứ như vậy. Nếu tôi biết bên trong có bàn thờ và bài vị đến nỗi cả chủ nhà cũng không dám ở, tôi đã chẳng ký hợp đồng đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/261.html.]
Nghe đến đó, Đàm Mộng Anh quay sang nhìn cánh cửa phòng, có vẻ không tin: "Bên trong thật sự có bài vị à?"
Hạ Tử Trạc gật đầu: "Giờ đến nước này rồi, tôi cũng chẳng giấu làm gì nữa. Lý do căn phòng đó không thể ở là vì có mấy cái bài vị đặt trong đó."
Cậu ta đẩy cửa ra. Bàn thờ lộ rõ ngay trước mắt mọi người.
Ngoài ba người Bạch Thu Diệp, những người còn lại chưa ai từng thấy bàn thờ ấy cả.
Ngay cả Hạ Tử Trạc và Tằng Nhàn Tình – hai người nắm giữ kịch bản của “chủ nhà” – cũng chỉ biết sơ qua nhờ nội dung kịch bản, chứ chưa một lần tận mắt nhìn thấy.
Trái lại, Bạch Thu Diệp, Tạ Lĩnh Nguyệt và đạo diễn Vương lại là những người rõ nhất chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả lập tức bị những con rối trên bàn thu hút sự chú ý. Gương mặt, ánh mắt, đến cả cách những con rối hướng về phía họ khiến ai cũng rợn người.
Dưới bàn, mảnh gương vỡ và lá bùa dán phía dưới cũng làm không khí trở nên ngột ngạt hơn.
"Những con búp bê này... chẳng lẽ đều là vong hồn bị trấn áp lại sao?" Đàm Mộng Anh vừa hỏi vừa lấy tay che miệng, rõ ràng đã rùng mình.
Mộng Vân Thường
Đạo diễn Vương chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Nhìn như vậy thì đúng là thế thật."
Trong đoạn này, kịch bản không có chỉ dẫn rõ ràng về việc trao đổi thông tin. Tận dụng khoảng trống giữa hai cảnh, Tạ Lĩnh Nguyệt nhanh chóng kể lại những gì ba người họ đã chứng kiến trong quá khứ cho nhóm Hạ Tử Trạc nghe.
Lúc này, Đàm Mộng Anh đưa ra một đề nghị: "Hay là đợi đến sáng rồi mang đống tóc này ra ngoài, phơi dưới nắng xem sao?"
Tạ Lĩnh Nguyệt lườm cô ta một cái: "Còn chưa tới sáng chắc tụi mình c.h.ế.t sạch rồi."
Hạ Tử Trạc nói chen vào: "Thật ra tụi tôi có tìm được một cuốn sách trên gác xép của tên điên kia. Trong đó ghi rõ cách thanh tẩy oán khí trong nhà."
Vừa nói, cậu ta vừa lấy quyển sách từ balo ra, đưa cho ba người Bạch Thu Diệp xem.
Bạch Thu Diệp nhìn lướt qua trang bìa, rồi liếc nhanh sang đạo diễn Vương.
Trong kịch bản mà đạo diễn đưa cho cô, hoàn toàn không nhắc đến cuốn sách này. Điều đó chỉ có thể có một cách giải thích: nhóm Hạ Tử Trạc cũng đã rơi vào một kịch bản khác do đạo diễn quỷ dựng nên – một kịch bản tái hiện lại lịch sử của căn biệt thự.
Và trong hành trình của họ, cuốn sách kia xuất hiện như một vật dẫn đường.
Bạch Thu Diệp thấy đạo diễn Vương lắc đầu nhẹ.
Cử chỉ ấy càng khẳng định suy đoán trong đầu cô.
Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cuốn sách xuất hiện quá đúng lúc, như thể đã được ai đó cố ý sắp đặt sẵn. Một sự trùng hợp đáng ngờ.
Tim cô như bị bóp chặt, cảm giác bất an bắt đầu lan rộng.
Khi mở cuốn sách ra, cô nhận ra nội dung bên trong giống hệt những gì bà đồng từng đưa cho mình – là cách để hóa giải oán khí trong căn nhà này.