Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 260

Cập nhật lúc: 2025-06-18 17:25:59
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bịt mũi lại, Bạch Thu Diệp bước vào. Trên chiếc giường trong góc phòng, một người phụ nữ nằm quay lưng lại. Mái tóc đen dài che gần hết lưng, nhưng đã không còn chút sức sống. Giòi bọ bò qua từng kẽ tóc, len lỏi vào lớp chăn gối.

Thuận Nương đã chết. Có lẽ là c.h.ế.t từ lâu.

Gần cửa là một cái bát trống rỗng, không một hạt cơm hay giọt dầu nào. Có vẻ cô đã l.i.ế.m sạch cả bát trong cơn đói đến phát điên.

Bạch Thu Diệp nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi cánh cửa – trên đó, chi chít những vết cào sâu hoắm, hằn rõ dấu móng tay.

"Trời ơi… cô ấy c.h.ế.t đói sao?" Tạ Lĩnh Nguyệt lấy tay che miệng, giọng run run.

Sau khi bọn cướp tràn vào, cả gia đình lão gia bỏ trốn. Chỉ có Thuận Nương – người phụ nữ bị bắt về một cách bất công – bị bỏ lại, c.h.ế.t lặng lẽ trong căn phòng ngột ngạt này.

"Không chỉ có mình cô ấy đâu." Bạch Thu Diệp trầm giọng nói. "Còn cả người phụ nữ ở sườn núi nữa. Cô ta vì con mà ở lại, đâu biết rằng nhà họ Tạ đã rời đi không lời từ biệt."

Hình ảnh ảo giác hôm trước ùa về trong tâm trí cô.

Có lẽ, người phụ nữ ấy cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận nghiệt ngã.

"Những gì chúng ta thấy chỉ là phần nổi thôi." Tạ Lĩnh Nguyệt nói, ánh mắt tối lại. "Biết đâu còn nhiều người phụ nữ khác bị hại như Thuận Nương."

Đúng lúc ấy, khung cảnh xung quanh chợt biến đổi.

Họ lại đứng trong căn phòng tầng một, trước bàn thờ lớn.

"Cuối cùng cũng quay về rồi." Tạ Lĩnh Nguyệt thở ra nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng sững lại. Cô nhìn lên bàn, giọng nghẹn lại: "…Những con búp bê, hình như đổi hướng rồi?"

Lúc trước, các búp bê còn được đặt ngay ngắn.

Giờ đây, tất cả đều quay mặt về phía họ.

Tiếng rạn nứt vang lên từng đợt.

Lớp vỏ bên ngoài những con búp bê bắt đầu nứt ra. Từng lọn tóc buộc dây đỏ rơi xuống bàn, bay tứ tung.

Một tiếng vỡ chói tai vang lên – chiếc gương dưới bàn thờ vỡ toang.

Bên dưới gương là một lá bùa vàng đã ngả màu.

Nhìn thấy lá bùa đó, tim Bạch Thu Diệp như thắt lại.

"Đây là bùa trấn quỷ." Cô nói, nhíu mày. "Cả bàn thờ này được đặt ở đây chắc cũng vì lý do đó."

Tạ Lĩnh Nguyệt hỏi: "Nhưng nhà họ Tạ đã bỏ đi từ lâu, trấn quỷ để làm gì?"

Bạch Thu Diệp khựng lại giây lát, rồi như sực nhớ ra điều gì: "Đúng rồi… chủ nhà từng nói căn biệt thự này được mua lại từ người khác. Có thể người chủ cũ từng bị ám bởi oán khí ở nơi này, nên đã mời thầy đến trấn."

"Chỉ là trò vặt vãnh thôi." Đạo diễn Vương cố gắng tỏ ra bình tĩnh, dù tay ông hơi run: "Nếu ngay từ đầu tôi ra tay thì đâu cần mất công đến lần thứ hai."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/260.html.]

"Gương kia được dùng để tăng hiệu lực cho lá bùa." Bạch Thu Diệp đáp, giọng không mang cảm xúc: "Giờ gương đã vỡ, lá bùa cũng không còn tác dụng."

Sắc mặt Tạ Lĩnh Nguyệt trắng bệch: "Ý cô là... sắp có chuyện nữa à?"

Cô ta cố giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt vẫn đảo quanh đầy cảnh giác. Còn đạo diễn Vương, dù không nói gì, nhưng bàn tay vẫn đang khẽ run rẩy.

Bạch Thu Diệp khẽ rùng mình, như có thứ gì đó lạnh băng đang luồn vào cổ: "Tôi nghĩ... chúng ta đã bị bám theo rồi."

Vừa dứt lời, những con búp bê đã nứt vỡ trước đó bỗng đồng loạt phát ra tiếng khóc u u rền rĩ, nghe như vọng từ nơi sâu thẳm nào đó.

Tạ Lĩnh Nguyệt vội hỏi: "Giờ phải làm sao? Đốt tóc hết đi à?"

Họ vẫn chưa thoát khỏi kịch bản mà đạo diễn quỷ sắp đặt. Nếu không giải quyết triệt để những con rối, họ có thể bị kẹt mãi trong vòng lặp hiện tại.

"Nếu đốt tóc mà giải quyết được, thì người c.h.ế.t trước đó đã làm rồi." Bạch Thu Diệp lắc đầu.

Mộng Vân Thường

"Thế rốt cuộc phải làm gì?" Đạo diễn Vương cau mày.

"Phải giúp họ buông bỏ chấp niệm." Bạch Thu Diệp nói, giọng nghiêm túc: "Chỉ khi lòng còn vướng mắc, người ta mới sẵn sàng chịu đựng nỗi đau lặp lại mãi mãi."

Cô nhớ đến Đỗ Hữu Phúc và những người giấy từng ám ảnh trong phó bản dành cho tân thủ. Dù chấp niệm là thiện hay ác, một khi chưa được hóa giải, nó sẽ luôn tồn tại.

"Những sợi tóc bên trong các con rối, rất có thể là tóc của những người vợ lẽ trong nhà họ Tạ." Tạ Lĩnh Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ điều họ muốn nhất, chính là tận tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông chủ Tạ và Tạ phu nhân."

Đạo diễn Vương nhíu mày: "Nhưng hai người đó c.h.ế.t từ lâu rồi, nhà cửa cũng đổi chủ. Làm sao giúp những người vợ lẽ đó hoàn thành chấp niệm?"

"Chúng ta biết họ chết, nhưng những con rối thì không biết." Bạch Thu Diệp đáp: "Và tôi nghĩ... những người họ muốn g.i.ế.c không chỉ có ông chủ Tạ và vợ ông ta. Có thể cả con cháu nhà họ Tạ cũng nằm trong danh sách."

Cô vừa dứt lời, đạo diễn Vương vô thức quay sang nhìn Tạ Lĩnh Nguyệt.

Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức nhận ra mình đang bị soi. Cô ta thấy rõ hai ánh mắt—một từ đạo diễn Vương, một từ Bạch Thu Diệp—đều đang dừng lại trên người mình.

"Các người nhìn tôi làm gì? Tôi đâu phải người nhà họ Tạ…" cô ta cứng giọng, nhưng câu nói đứt ngang.

Bởi vì trong kịch bản, cô ta đúng là mang họ Tạ, lại còn được thiết lập là tiểu thư bỏ nhà đi.

Nếu đạo diễn Vương hứng chí, hoàn toàn có thể gán cô ta thành hậu duệ của nhà họ Tạ.

Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức trừng mắt nhìn đạo diễn Vương, chờ một lời giải thích rõ ràng.

Ông ta không đáp, chỉ cúi đầu, giả vờ như đang chăm chú nghiên cứu hoa văn trên nền nhà.

Tạ Lĩnh Nguyệt thấy lạnh sống lưng.

"Đồ đạo diễn khốn nạn!" Cô ta nghiến răng.

"Dù sao đi nữa, đừng ai làm bậy." Cô ta hạ giọng, vẻ mặt như muốn nuốt người: "Tìm cách cho mấy con rối biết ông chủ Tạ đã c.h.ế.t là được."

Rồi cô ta tiến lại bàn thờ, chắp tay, cất giọng: "Ông chủ Tạ và Tạ phu nhân đã qua đời rồi. Cát bụi về với cát bụi, đất trở về với đất. Các người nên buông bỏ và siêu sinh đi thôi."

Loading...