Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 258

Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:58:30
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lão Tạ này thật là khốn nạn." Bạch Thu Diệp nghiến răng nói: "Giết chồng người ta rồi ép người ta về làm thiếp. Đến lúc chán thì bỏ mặc một người phụ nữ sống lủi thủi giữa núi rừng thế này, chẳng khác gì đày đọa đến chết."

Cô ngừng một nhịp, giọng đanh lại: "Nếu đây không phải là một giấc mộng, tôi thật muốn cầm d.a.o kết liễu ông ta luôn cho rồi."

Tạ Lĩnh Nguyệt nghe xong mà rùng mình: "Không biết họ Tạ giờ có thấy đầu gối nhức mỏi chưa nhỉ?"

Cả ba người tiếp tục đi dọc hành lang tầng một. Không gian nơi này đã thay đổi hoàn toàn so với hiện trường họ từng quay phim trước đó.

Sau một lúc tìm kiếm, họ phát hiện một cánh cửa ẩn sau chiếc bình hoa lớn. Nếu không từng biết chỗ này có lối đi bí mật, chắc chắn sẽ chẳng ai nhận ra nổi.

Họ đẩy cửa, lấy theo đèn dầu rồi nối đuôi nhau bước xuống lối đi âm u.

Tầng hầm hiện ra với một cánh cửa bên trái, không cách xa lắm. Bên ngoài cửa vẫn là hình nhân bằng rơm đứng canh, đầu quấn khăn vải, trông giống hệt cảnh phim.

Chỉ khác là hình nhân này trông mới hơn hẳn, không còn vết mốc hay rêu, mà để lộ khuôn mặt nửa người nửa quỷ, trông rợn người hơn.

Bạch Thu Diệp lấy ra chiếc chìa khóa mà lão gia đưa, cẩn thận mở cửa.

Phía sau là một căn phòng khá rộng, giữa phòng là chiếc giường lớn, xung quanh chất đầy chăn gối. Một tấm bình phong ngăn cách không gian, bên cạnh còn có bàn và hai chiếc ghế. Bố trí y như những gì họ đã thấy lần trước, chỉ khác là mọi thứ đều sạch sẽ, mới nguyên, không còn mục nát.

"Ít ra thì ở đây còn đỡ hơn bị vứt ngoài núi." Tạ Lĩnh Nguyệt lẩm bẩm. "Chỉ không biết cái ác mộng này kéo dài đến bao giờ nữa."

Rời khỏi tầng hầm, họ đi về phía sườn núi, nơi lần trước đã gặp Thuận Nương. Nhờ từng đến đây, Bạch Thu Diệp và đạo diễn Vương khá rành đường.

Trời đã ngả chiều, con đường núi bắt đầu gồ ghề, khó đi hơn hẳn. Đạo diễn Vương vừa đi vừa thở phì phò.

"Tôi đã gây nghiệt gì mà phải theo mấy cô trèo đèo lội suối thế này hả trời?"

Chưa kịp than xong, ông ta bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng khóc ai oán vọng từ lối mòn phía trước.

Ông ta hoảng hốt núp ngay sau lưng Bạch Thu Diệp và Tạ Lĩnh Nguyệt, len lén ló đầu ra, mắt nheo lại sau cặp kính râm: "Hai cô có... có nghe thấy gì không?"

Bạch Thu Diệp liếc ông ta: "Khóc rõ ràng thế còn không nghe thì đúng là điếc thật rồi."

Họ tiến thêm vài bước nữa thì nhìn thấy một bóng người – một người phụ nữ mặc áo bông đỏ đang ngồi co ro bên vách núi. Áo cô ta được thêu hoa mẫu đơn chỉ vàng trên cổ tay, trông nổi bật giữa màu xám tro của đất đá.

Người phụ nữ ôm gối, đầu cúi gằm, mái tóc dài buông xõa như một tấm màn đen rũ.

Đạo diễn Vương lập tức la lên: "Chính là con nữ quỷ áo đỏ lần trước!"

Bạch Thu Diệp điềm tĩnh đáp: "Hiện tại thì cô ta vẫn chưa phải là quỷ."

Ông đạo diễn khụ một tiếng, cố giữ vẻ nghiêm nghị: "Ờ, với đạo hạnh của tôi, chuyện này... nhìn là biết ngay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/258.html.]

Nghe tiếng động, người phụ nữ áo đỏ từ từ ngẩng đầu. Cả ba lúc này mới nhận ra, trên cổ cô ta là một chiếc vòng sắt, nối với một sợi xích gắn chặt vào vách đá. Sợi xích này còn ngắn hơn cái trong nhà tranh, chắc chỉ dài chừng hai, ba mét.

Mộng Vân Thường

Cô ta chỉ có thể di chuyển loanh quanh một khoảng nhỏ, đến mức nếu muốn nằm xuống hay đứng lên đều bị hạn chế.

Khi ngồi dựa lưng vào vách núi, sợi xích kéo căng khiến tư thế trông càng thêm thê thảm.

"Các người đến để thả tôi đi đúng không?" Giọng cô ta khản đặc, mang theo chút hy vọng mong manh.

"Không..." Tạ Lĩnh Nguyệt nhíu mày hỏi: "Tại sao cô lại bị nhốt ở đây?"

Bộ áo bông đỏ của cô ta rõ ràng được may rất cầu kỳ, hoàn toàn khác với mấy bộ đồ đơn giản mà Thuận Nương hay người phụ nữ trong nhà tranh mặc.

Cô ta chậm rãi trả lời: "Tôi là phòng lẽ thứ mười bảy của lão gia họ Tạ. Chỉ vì một chuyện nhỏ, ông ta liền ra lệnh giam tôi ở đây. Cũng chẳng rõ bao giờ ông ấy mới tha cho tôi."

Bạch Thu Diệp rùng mình. Trong đoạn phim thứ hai mà cô từng diễn, người phụ nữ này không bao giờ được thả ra. Cô ta c.h.ế.t ngay trên con đường núi này, sau đó hóa thành lệ quỷ, bị phong ấn bởi chú pháp và kinh Phật.

"Chúng tôi sẽ tìm cách giúp cô." Tạ Lĩnh Nguyệt không biết về kết cục đó, nên chỉ biết an ủi theo phản xạ.

Đôi mắt người phụ nữ bỗng sáng lên, cô ta liên tục gật đầu, như níu lấy chút hy vọng cuối cùng trong tuyệt vọng mịt mù.

Ba người lặng lẽ bước qua chỗ người phụ nữ mặc đồ giản dị. Cô ta vẫn dõi theo họ bằng ánh mắt đầy luyến tiếc, như hy vọng vào một điều gì đó có thể thay đổi.

Trước mặt họ là một khe đá hẹp giữa hai vách núi. Bạch Thu Diệp dừng lại, chỉ tay: "Tới nơi rồi."

Đạo diễn Vương nhìn vào khe núi, rồi vội vã lùi lại, giọng có chút căng thẳng: "Tôi không đi đâu. Hai người vào trong đưa cô ấy ra đi."

Có lẽ vì người phụ nữ áo đỏ chưa biến thành lệ quỷ, nên ông ta không còn quá sợ hãi như trước. Bạch Thu Diệp nhìn bụng tròn lẳn của ông ta, khóe môi không nhịn được khẽ giật nhẹ.

Cô và Tạ Lĩnh Nguyệt rẽ khỏi con đường mòn, tiến thẳng đến căn nhà tranh.

Trên đường đi, Tạ Lĩnh Nguyệt cất tiếng hỏi: "Chẳng lẽ cơn ác mộng này không thể thay đổi gì hết sao?"

Bạch Thu Diệp đáp, giọng dửng dưng: "Dù có thay đổi thì cũng chỉ là giả thôi."

Tạ Lĩnh Nguyệt tức tối: "Nếu có cơ hội trước khi rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u lão họ Tạ đó làm bóng đá!"

Họ vừa nói vừa đến gần cửa căn nhà tranh. Khi thấy họ, người phụ nữ mặc đồ giản dị lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, như thể tin chắc mình sẽ được cứu.

Nhưng Bạch Thu Diệp chỉ đành nói rõ: "Chúng tôi đến đưa Thuận Nương về."

Gương mặt người phụ nữ lập tức tái mét, không thể tin nổi: "Tại sao? Không phải phu nhân đã đồng ý thả tôi sao?"

Tạ Lĩnh Nguyệt lắc đầu: "Không phải phu nhân. Là lệnh của lão gia."

Người phụ nữ ánh mắt đầy hy vọng, cố chấp hỏi lại: "Các người chẳng phải đã hứa sẽ giúp tôi sao?"

Loading...