Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 257

Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:55:22
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô dừng một lúc rồi tiếp tục, giọng khàn hơn: "Chắc các người cũng nhận ra, những phụ nữ bị đưa đến đây đều là người có chồng, có con. Tôi cũng vậy. Trước khi bị bắt đến đây, tôi có một đứa con nhỏ."

Nét mặt cô ta thoáng hiện lên vẻ đau đớn: "Bà ta – phu nhân – đã cho người mang con tôi đi. Bà ta nói, nếu tôi muốn gặp lại con, thì phải ở đây đợi đủ bốn mươi chín ngày."

"Tôi đã làm theo." Cô ta nói, giọng trở nên lặng như nước: "Giờ tôi chỉ muốn gặp lại con mình, dù chỉ một lần."

Bạch Thu Diệp định lên tiếng, muốn đề nghị tìm cách giúp cô ta thoát đi. Nhưng ngay khi hình ảnh Thuận Nương hiện lên trong đầu – người chồng bị giết, bản thân bị xiềng lại như tù nhân – cô liền hiểu rõ, nhà họ Tạ không phải là nơi có thể dễ dàng chống lại.

Người phụ nữ kia như đoán được suy nghĩ của cô, khẽ nói: "Dù đến thời hạn, tôi cũng không dám gặp bà ta trực tiếp. Dù tôi bị ép tới đây, nhưng trong mắt bà ấy, tôi là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình bà ấy."

"Tôi sợ nếu mình làm gì khiến bà ta tức giận, bà ta sẽ không bao giờ cho tôi gặp lại con nữa." Cô ta nhìn xuống nền đất: "Vậy nên, tôi chỉ biết tiếp tục ở lại. Chờ đợi."

Bạch Thu Diệp dần nhận ra, để giữ chân những người phụ nữ đó, chỉ có hai cách: hoặc là giam giữ thể xác của họ, hoặc là trói buộc thứ họ quan tâm nhất.

Thuận Nương thuộc loại đầu tiên — bị khống chế về thân xác.

Còn người phụ nữ ăn mặc giản dị kia thì lại thuộc loại thứ hai — bị ràng buộc bởi điều quan trọng với cô ta.

Sau khi trói Thuận Nương lại xong, gia đinh đứng dậy, phủi tay, nói như không có chuyện gì:

“Mọi việc xong rồi, về thôi.”

Hắn quay người đi trước, hướng xuống núi. Ba người còn lại lặng lẽ bước theo.

Nhưng chưa đi được bao xa, từ phía sau họ vang lên tiếng cửa bị đẩy mạnh cùng âm thanh loảng xoảng của xích sắt. Thuận Nương lao ra khỏi căn nhà tranh, giọng cô ta khản đặc vì tuyệt vọng:

“Làm ơn, xin các người, thả tôi ra!”

Cô ta hét lên như thể đó là hi vọng cuối cùng trong đời, run rẩy bấu víu vào chút lòng trắc ẩn mong manh.

Gia đinh làm như không nghe thấy, chỉ nói với nhóm ba người:

“Đi nhanh lên, nếu phu nhân mà về kiểm tra thì rắc rối to.”

Sau khi lên xe ngựa trở về biệt thự, trời đã tối lúc nào không hay, như thể thời gian bị ai đó hút cạn.

Một chiếc xe ngựa từ phía đối diện chạy tới, dừng lại trước cổng biệt thự. Một người đàn ông gầy gò bước xuống, tay cầm tẩu thuốc, vừa đi vừa nhả khói. Ông ta ra hiệu cho một người hầu đi theo.

Bạch Thu Diệp, Tạ Lĩnh Nguyệt và đạo diễn Vương đang đứng trong sân, liền thấy rõ ràng người đàn ông kia — chính là lão gia họ Tạ — bước vào trong biệt thự.

Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ than:

“Mới nãy trời còn sáng, giờ lại tối đen rồi. Thời gian ở đây trôi nhanh thật.”

Đạo diễn Vương đáp:

“Cô chưa bao giờ mơ thấy trời thay đổi chỉ trong chớp mắt à?”

Bạch Thu Diệp nhếch môi cười:

“Gã gầy tong teo đó là lão gia nhà họ Tạ thật hả? Tôi cứ tưởng ông ta cũng mập mạp như ông chứ.”

Đạo diễn Vương nhăn mặt:

“Cứ cho là cô đang khen tôi có phúc tướng đi vậy.”

Cả ba còn đang nói chuyện thì một gia đinh bước ra từ biệt thự, đến gần rồi bảo:

“Hai người theo tôi. Lão gia muốn gặp.”

Không ai tỏ vẻ ngạc nhiên. Họ cùng đi theo người hầu đến thư phòng.

Trong thư phòng, lão gia đang nằm trên một chiếc ghế xích đu, tẩu thuốc vẫn nghi ngút khói, mùi thơm nồng lan tỏa khắp căn phòng. Qua làn khói mờ ảo, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm ba người đang đứng trước mặt.

“Ta nghe nói hôm nay các người đã đưa Thuận Nương lên núi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/257.html.]

Giọng ông ta bình thản, không có ý chất vấn cũng chẳng trách móc gì.

“Thuận Nương yếu lắm, núi lại lạnh và ẩm. Nếu để cô ta ở đó đủ bốn mươi chín ngày, e rằng lúc đón về chỉ còn cái xác.”

Lão gia nói tiếp, giọng đều đều, như đang nhắc đến chuyện ăn uống thường ngày.

Nghe ông ta nói vậy, Bạch Thu Diệp đoán được hàm ý, liền hỏi:

“Ý ngài là... muốn thay đổi gì đó sao?”

“Phong tục thì cần tôn trọng,” lão gia gật đầu, “nhưng không phải cái gì cũng bất biến.”

Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Chỉ là, chuyện này đừng để phu nhân biết. Rõ chưa?”

Ba người gật đầu đồng loạt. Họ hiểu rõ — bà phu nhân kia không dễ đối phó.

Lão gia khẽ gật đầu:

“Tối nay, các người quay lại đưa Thuận Nương về.”

Tạ Lĩnh Nguyệt lo lắng hỏi:

Mộng Vân Thường

“Nhưng nếu phu nhân phát hiện thì sao? Lúc chiều bà ấy còn đe sẽ đuổi chúng tôi khỏi nhà họ Tạ nếu làm trái ý.”

“Thì đừng để bà ta phát hiện.” Lão gia thản nhiên đáp. “Thực ra khi xây căn nhà này, ta đã cho làm một căn phòng bí mật dưới lòng đất. Ngoài ra còn có một đường hầm dẫn ra sườn núi.”

Ông ta nói tiếp, giọng đều đều nhưng ánh mắt sáng lên đầy toan tính:

“Các người đưa Thuận Nương về theo lối hầm đó, cho cô ta ở dưới lòng đất, canh giữ... uyên ương quả.”

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của căn phòng dưới lòng đất kia, cùng đường hầm mà họ từng nghe nhắc đến.

Đạo diễn Vương liếc nhìn hai người còn lại, nhỏ giọng:

“Chuẩn bị đi, lát nữa lên đường.”

Lão gia tỏ vẻ hài lòng:

“Rất tốt.”

Ông ta quay sang người hầu, lấy ba đồng bạc đưa cho đạo diễn Vương:

“Coi như phần thưởng.”

Đạo diễn Vương bắt chước dáng vẻ gia đinh lúc trước, khom người nhận bạc, miệng cảm ơn rối rít.

Cả ba chuẩn bị rời đi thì Bạch Thu Diệp bất ngờ lên tiếng:

“Lão gia, còn người phụ nữ ở sườn núi... Hay là đưa cô ấy về luôn?”

Lão gia nhíu mày, trông như không nhớ rõ:

“Còn ai nữa à? Sao ta chẳng nhớ ra...”

Một lúc sau, như sực tỉnh, ông ta khẽ gật đầu:

“À, là cô ta... Thôi kệ, dạo này ta không hứng thú với cô ta. Để ở đó thêm vài ngày cũng chẳng sao.”

Ba người bước ra khỏi thư phòng, đúng lúc chiếc đồng hồ Tây trên hành lang điểm nửa đêm. Biệt thự chìm vào bóng tối, ngay cả thư phòng họ vừa rời cũng không còn ánh sáng. Chiếc ghế xích đu nơi lão gia ngồi khi nãy giờ trống trơn, không còn bóng người.

“Thời gian lại bị đẩy nhanh rồi.” Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ nói.

“Đi thôi, đưa Thuận Nương về.”

Loading...