Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 254
Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:44:24
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía sau bài vị, là những con búp bê gỗ giống hệt con đầu tiên – mỗi con có gương mặt và trang phục riêng biệt, được vẽ bằng sơn đỏ đen.
Chúng được xếp ngay ngắn, giống như một đội quân nhỏ im lặng đứng gác.
Tuy hình thù chỉ cao bằng bàn tay, nhưng ánh nhìn của chúng khiến người khác sởn gai ốc.
Mắt của chúng không giống mắt người – vừa giống đồng tử thật, vừa mang dáng vẻ của mắt thú, như thể bị vẽ bởi một bàn tay dị dạng, cố tình tạo ra sự lệch lạc khó chịu.
Chính kiểu tạo hình này thường được dùng để trấn tà – giống như hình nhân giấy trong các nghi lễ – nhưng càng giống thật thì lại càng dễ biến thành thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều...
Dưới lớp kính râm, đạo diễn Vương liếc Bạch Thu Diệp bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Nếu những con búp bê còn lại cũng bắt đầu nứt ra, ông thật sự phải xem xét lại khả năng "nói gở" đáng sợ của cô – lỡ đâu đã khiến đám quỷ bắt đầu chú ý đến cái đầu hói sáng bóng của ông.
Giọng Tạ Lĩnh Nguyệt run run:
"Chúng ta… có nên đốt hết chúng ngay tại đây không?"
Cô ta không thể phân biệt được đâu là con búp bê đang ám mình trong số đó.
Bạch Thu Diệp khẽ gật đầu:
"Có lẽ tất cả đều liên quan đến những lọn tóc này."
Tạ Lĩnh Nguyệt nghe vậy, lập tức nói:
"Vậy tôi đi tìm một cái chậu sắt. Đốt hết tóc đi chắc là được."
Mộng Vân Thường
Cả Bạch Thu Diệp lẫn đạo diễn Vương đều tán đồng. Đốt lửa trong phòng kín thế này, chưa diệt được quỷ đã bị hun khói mà chết, vậy nên dùng chậu sắt sẽ an toàn hơn.
Xử lý xong phần này, họ có thể tiếp tục đến đoạn tiếp theo của cảnh quay.
Ba người cùng rời khỏi phòng. Tạ Lĩnh Nguyệt đưa tay đẩy cánh cửa.
Cánh cửa mở ra, một luồng ánh sáng chói chang ập đến khiến cả ba người phải nheo mắt lại.
Chỉ vài giây sau, họ mới dần thích nghi được với ánh sáng. Thực ra, ánh sáng ấy không hề gắt – chỉ là ánh sáng mặt trời – nhưng vì đã bị bóng tối bao phủ quá lâu, nên khi ánh nắng tràn vào, mắt họ cay xè, nước mắt tự nhiên tuôn ra.
Ánh nắng ban ngày ư?
Bạch Thu Diệp ngạc nhiên nhìn quanh. Họ đang đứng trong hành lang tầng một, nhưng cấu trúc của ngôi nhà giờ đây hoàn toàn khác trước.
Thảm lông cừu trải khắp sàn nhà, một chiếc xe đẩy thức ăn được đặt ở giữa hành lang, trên đó có cả bánh bao lẫn bánh ngọt, trông vừa giống trà chiều vừa... kỳ lạ một cách khó tả.
Từ căn phòng gần đó, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục giản dị bước ra.
Bà ta nói:
"Thập Tam phu nhân, ngài thật sự không dùng trà chiều sao?"
Trong phòng vang lên một giọng nữ dịu dàng nhưng đầy tức giận:
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không ăn! Tôi không có cái số sống sung sướng đó!"
Người phụ nữ rụt rè cúi đầu xin lỗi, sau đó đẩy xe thức ăn đi.
Tạ Lĩnh Nguyệt sững người, thì thào:
"Chúng ta… đang ở đâu vậy?"
Đạo diễn Vương suýt chút nữa khuỵu xuống:
"Tôi nghĩ… chúng ta đã rơi vào quá khứ."
Tạ Lĩnh Nguyệt tròn mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/254.html.]
"Xuyên không à?"
"Không đời nào dễ như vậy." Đạo diễn Vương nhíu mày, nói:
"Phải giải thích sao đây… cứ coi đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng được tạo nên từ những linh hồn từng sống ở nơi này."
Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Những giấc mơ kiểu này thường tái hiện lại những gì đã từng xảy ra trong quá khứ."
Tạ Lĩnh Nguyệt thở phào:
"Vậy thì tốt, chúng ta có thể tìm hiểu chuyện gì từng xảy ra."
Đạo diễn Vương nghiêm mặt:
"Đừng mừng vội. Nếu sơ sẩy, chúng ta có thể bị mắc kẹt trong cơn ác mộng này mãi mãi."
Nghe ông nói, cả Bạch Thu Diệp và Tạ Lĩnh Nguyệt đều nghiêm túc hẳn. Rõ ràng những chuyện đang diễn ra không nằm trong bất kỳ kịch bản nào – kể cả phần trắng trống dành cho diễn xuất ứng biến. Chỉ có một khả năng duy nhất: đạo diễn quỷ là người sắp đặt tình huống này.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ quý phái, ăn mặc sang trọng bước tới từ cuối hành lang.
Cả ba tưởng rằng bà ta sẽ đi lướt qua họ như thể họ không tồn tại. Nhưng không, khi còn chưa tới gần, bà ta đã chỉ tay quát lớn:
"Ba đứa các ngươi, lười nhác đứng đây làm gì hả?"
Cả ba ngây người.
Một người đàn ông trong vai quản gia bước tới, vội vàng cúi đầu:
"Thưa phu nhân, là tôi không quản lý tốt. Tôi sẽ bảo họ đi làm việc ngay. Xin phu nhân bớt giận."
Người phụ nữ trừng mắt:
"Ta nói cho các ngươi biết, trong cái nhà này, ngoài lão gia ra, mọi người đều phải nghe lời ta. Dám cãi lời, ta đánh chết!"
Giọng bà ta vang vọng cả hành lang – không chỉ nhắm vào ba người họ, mà rõ ràng cố tình để ai đó nghe thấy.
Quả nhiên, trong phòng Thập Tam phu nhân, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng vọng ra.
Bà ta nhếch môi đắc ý, rồi quay người bỏ đi.
Quản gia khẽ cau mày, quay sang ba người:
"Đứng ngẩn ra làm gì nữa? Mau ra sau núi chặt củi đi!"
Ba người gần như nghẹn lời.
Chuyện gì đây? Bị ép đóng cảnh phim sinh tồn phiên bản cổ đại sao?
Đạo diễn Vương là người phản ứng nhanh nhất, lập tức nở nụ cười xã giao:
"Chúng tôi biết rồi, đi ngay đây."
Quản gia hài lòng gật đầu, rồi mở cửa bước vào phòng Thập Tam phu nhân mà không gõ cửa.
Từ trong phòng vang ra tiếng thút thít và lời an ủi khe khẽ của ông ta.
Bạch Thu Diệp cùng đạo diễn Vương và Tạ Lĩnh Nguyệt rời khỏi hành lang, lặng lẽ bước về phía cửa chính của biệt thự. Vừa đến nơi, cả ba mới phát hiện bên trong ngôi nhà có khá nhiều người hầu đang đi lại tấp nập, không khí bận rộn hoàn toàn khác với khung cảnh u ám ban nãy.
Bên ngoài biệt thự là một khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, trông vô cùng bắt mắt. Xa hơn chút là cánh cổng sắt đen cao lớn, ngăn cách khuôn viên với con đường nhộn nhịp bên ngoài. Thi thoảng có vài chiếc xe ngựa chạy qua, cuốn theo những làn bụi mỏng trong ánh chiều.
Khung cảnh ấy khiến Bạch Thu Diệp ngẩn người. Khác hoàn toàn với phim trường mà cô từng thấy. Hoặc cũng có thể đây mới chính là thực tại, còn phim trường chỉ là một bản sao mờ nhạt.
Ba người tiến về phía nhà kho, cầm theo vài chiếc rìu như được dặn, định bước ra cổng thì bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại ngay trước mặt họ.