Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 253

Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:40:38
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp xoa chân, đứng dậy, nhặt chiếc hộp lên rồi bước ra ngoài:

"Cái chỗ quái quỷ này... tôi không chịu được thêm giây nào nữa."

Đạo diễn Vương đi sát sau lưng cô. Hai người từ tầng hai bước xuống tầng một. Vừa đến nơi, họ chạm mặt Tạ Lĩnh Nguyệt đang chạy vội ra từ một trong các căn phòng.

Sắc mặt Tạ Lĩnh Nguyệt trắng bệch như tờ giấy. Nhưng khi nhìn thấy hai người họ, vẻ hoảng loạn trong mắt cô đã dịu đi đôi chút.

Cô đã vào phòng của chủ nhà ở tầng một ngay trước khi cảnh quay bắt đầu – một phần trong kế hoạch để tiếp nối câu chuyện.

Vẻ mặt hoảng sợ, hai tay còn run rẩy, Tạ Lĩnh Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, cất giọng:

"Hai người làm gì mà từ dưới đó chạy lên thế hả?!"

Bạch Thu Diệp đáp lời, khẩu khí đầy phản kháng:

"Sao? Cô định bắt tôi quay lại cái chỗ đó chắc?"

Tạ Lĩnh Nguyệt quát lên:

Mộng Vân Thường

"Cô đang bị nghi ngờ g.i.ế.c người! Còn cái thứ trong tay cô—" Cô liếc nhanh chiếc hộp rồi nói tiếp: "Đây là hộp của Tô Vân. Tại sao nó lại ở chỗ cô?"

Bạch Thu Diệp nhún vai, giọng không hề nao núng:

"Anh ta lừa tiền của tổ chức. Tôi lấy lại cho tổ chức là chuyện đương nhiên."

Ngay lập tức, đạo diễn Vương nhập vai một người mê tín kỳ quặc, lẩm bẩm từ bên cạnh:

"Cô gái trẻ... có một luồng khí âm đang bám theo cô. Nếu không hóa giải trong vòng hai tiếng tới, nó sẽ theo cô cả đời."

Giọng Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức đổi tông, lo lắng thật sự:

"Đại sư, tôi phải làm gì để nó không bám theo nữa?"

Đạo diễn Vương vuốt cằm, như đang suy tính:

"Cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Cô bị ám ở đâu thì phải quay lại đúng chỗ đó để giải quyết."

Tạ Lĩnh Nguyệt quay người, chỉ vào căn phòng bên cạnh:

"Tôi vừa bước ra từ đó..."

Ánh mắt Bạch Thu Diệp di chuyển theo hướng tay cô chỉ. Cánh cửa căn phòng khẽ khép hờ, toát ra vẻ lạnh lẽo, âm u không nói thành lời.

Chính là căn phòng mà Tạ Lĩnh Nguyệt từng đề cập trước đó – một nơi kỳ dị, đầy khí âm... 

Tạ Lĩnh Nguyệt cất tiếng, giọng tha thiết: "Đại sư, ngài có thể giúp tôi không? Tôi sẽ trả rất nhiều tiền, nhà tôi giàu lắm."

Đạo diễn Vương gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên, tôi đến đây chính là để trừ tà."

Bạch Thu Diệp nghe vậy liền xoay người: "Thế thì ông giúp cô ấy đi, tôi về trước đây."

Đạo diễn Vương lập tức níu tay cô lại: "Tiểu Bạch, chẳng phải cha cô từng nói một câu rất quan trọng sao, cô quên rồi à?"

Bạch Thu Diệp hơi sững người, ánh mắt như chợt nhớ ra điều gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/253.html.]

Thật ra cả hai đều không biết cha cô từng nói gì, nhưng đạo diễn Vương cố tình bịa ra một lý do để kéo cô vào chuyện này.

Bạch Thu Diệp thở dài rồi gật đầu: "Được rồi, tôi vào cùng."

Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ run khi rút chìa khóa mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh lùa ra từ bên trong. Căn phòng tối om, chỉ có hai cây nến đỏ đang cháy lập lòe, ánh lửa phản chiếu lên tường khiến cả gian phòng nhuốm sắc đỏ rợn người.

Ngay phía đối diện cửa là một chiếc bàn thờ lớn. Trên đó đặt chồng chất các bài vị gỗ, đúng như lời Tạ Lĩnh Nguyệt mô tả trước đó.

Tấm vải đỏ che bài vị đã rơi xuống, phủ kín mặt bàn như một vũng m.á.u đông đặc giữa sân khấu.

Cả ba bước lại gần, ánh sáng từ nến lấp lóe trên những dòng chữ khắc trên từng bài vị.

Bạch Thu Diệp cau mày: "Gia đình này... nhiều họ quá."

Tạ Lĩnh Nguyệt cũng nghi hoặc: "Cảm giác như... họ chẳng phải người một nhà."

Cô vừa nói xong thì đột nhiên vang lên một âm thanh như gỗ bị nứt toạc.

Một bài vị ở gần họ nhất bắt đầu tách ra. Ban đầu là một khe hở nhỏ, rồi dần dần mở rộng, để lộ ra một vật gì đó bên trong.

Đó là một con búp bê gỗ.

Nó có hình dáng của một cô gái nhỏ, mặc váy đỏ hoa, tóc đen dài được sơn tỉ mỉ, thả xuống hai bên má. Đôi mắt búp bê cong như mắt hồ ly, đôi môi sơn đỏ tươi rực rỡ. Nhìn thoáng qua cứ ngỡ như bước ra từ một bức tranh cổ, nhưng lại toát ra vẻ cứng đờ, vô hồn đến lạnh gáy.

Tạ Lĩnh Nguyệt run rẩy nói: "Trời ơi, lúc trước tôi không hề thấy thứ này! Có khi nào... sau các bài vị khác cũng có không?"

Đó là câu thoại cô tự thêm vào, vì trong kịch bản đạo diễn Vương đưa không hề nhắc đến việc phía sau bài vị có búp bê.

Cả Bạch Thu Diệp cũng vậy, trong bản kịch bản của cô cũng không có chi tiết này. Nhưng điều đó không khiến họ ngạc nhiên.

Vì đạo diễn Vương từng nói, cảnh quay thứ ba không thể viết quá cụ thể. Càng chi tiết, kịch bản quỷ sẽ càng trở nên quái gở.

Đạo diễn Vương chau mày: "Có thể... cô đã bị thứ này bám theo rồi."

Tạ Lĩnh Nguyệt lo lắng hỏi ngay: "Vậy tôi phải làm gì để nó buông tha tôi?"

Ông ta liếc nhìn Bạch Thu Diệp, rồi đáp: "Dùng lửa đốt."

Ngay khoảnh khắc lời ông vừa dứt, mặt con búp bê trước mắt họ nứt ra một đường dài, như đang phản ứng lại câu nói đó.

Một lọn tóc nhỏ rơi xuống từ bên trong thân búp bê nứt nẻ.

Nó to cỡ ngón tay út, dài vừa phải, được buộc bằng sợi chỉ đỏ. Dưới ánh nến lập lòe, lọn tóc đen kịt, trông chẳng khác gì xác một con sâu róm c.h.ế.t khô.

Bạch Thu Diệp bước lùi lại, cảnh giác nhìn lọn tóc: "Lão Vương, ông ăn nói cẩn thận chút đi. Mở miệng ra là đốt này đốt kia, ông định thiêu luôn cả phòng người ta à?"

Câu nói của cô khiến đạo diễn Vương chột dạ.

Thật ra ông ta chẳng nghĩ được cách nào hay hơn ngoài việc đốt, nên vừa rồi mới liếc sang Bạch Thu Diệp để nhờ cô phụ họa. Ai ngờ cô lại không hiểu ý, còn quay ra trách ông.

Lọn tóc vừa rơi xuống, nhiệt độ trong phòng dường như tụt xuống hẳn. Không khí ngột ngạt, lạnh lẽo đến nghẹt thở.

Để giảm bớt căng thẳng, Bạch Thu Diệp buông một câu bông đùa: "Nếu sau mỗi bài vị đều có búp bê, trong mỗi con lại giấu một lọn tóc, gom hết lại chắc đủ gắn lên đầu ông làm bộ tóc giả rồi."

Vừa dứt lời, âm thanh "răng rắc" lại vang lên khắp gian phòng.

Tất cả bài vị trên bàn thờ đều nứt ra cùng lúc, sau đó đổ sập xuống mặt bàn.

Loading...