Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 249

Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:22:39
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đạo diễn Vương quay đầu lại, kính râm đã vỡ một bên, chiếc mũ thường ngày cũng không thấy đâu, cả người trông như vừa trải qua một trận kinh hoàng.

"Ông ta... muốn g.i.ế.c tôi... cứu với!" ông ta lắp bắp.

"Ai muốn g.i.ế.c ông?" Bạch Thu Diệp hỏi, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm túc.

Đạo diễn không trả lời, chỉ kéo chăn trùm kín đầu lại như thể đang tự dựng cho mình một pháo đài nhỏ.

Tạ Lĩnh Nguyệt sốt ruột:

"Đạo diễn Vương, ông nói rõ ra đi!"

Cái đầu tròn vo trong chăn lắc lia lịa, chẳng khác nào một con chim cút bị dọa sợ.

Bạch Thu Diệp không còn kiên nhẫn, kéo mạnh tấm chăn, lôi ông ta từ dưới gầm giường ra.

Lúc này, đạo diễn Vương mới miễn cưỡng ló đầu ra, ánh mắt vẫn đầy hoảng loạn.

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Ông ta ngồi dậy, nhưng vẫn không chịu bỏ chăn, cuộn tròn người lại rồi tựa vào tường, trông như một cái bánh bao hấp đang run rẩy.

Sau một hồi thở dốc, ông ta mới chậm rãi nói:

"Tôi đúng là tự chuốc họa... Lòng tham khiến tôi muốn đi đường tắt, cuối cùng thành ra thế này."

Bạch Thu Diệp hơi bất ngờ trước giọng điệu trầm mặc tự trách của ông ta.

Ông ta tiếp tục:

"Giờ tôi đã hiểu vì sao trước đây có mấy đoàn phim, dù quay rất thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn bị giải tán."

Câu nói khiến cả hai cô gái ngồi bật dậy:

"Tại sao chứ?" họ đồng thanh hỏi.

Đạo diễn Vương nhếch môi cười chua chát:

"Tất cả những đoàn phim từng quay trong biệt thự Tây Dương, đến cảnh quay thứ ba là bắt đầu có chuyện. Kịch bản dù viết kỹ đến đâu cũng sẽ bị bóp méo hoàn toàn."

Ông ta giơ tay chỉ về chiếc bàn đối diện:

"Trên đó là kịch bản mới nhất của tôi. Hai cô xem thử đi."

Bạch Thu Diệp bước đến, cầm tập giấy đặt trên bàn. Nhìn lướt qua, cô nhận ra đây là phần kịch bản của Hạ Tử Trạc, giống hệt bản nhân viên hậu trường từng đưa cho họ.

Cô lật vài trang đầu—vẫn là những đoạn nội dung bình thường, không có gì bất ổn.

Nhưng từ trang thứ năm trở đi, bên dưới những dòng chữ in màu đen quen thuộc, lại bắt đầu xuất hiện từng đoạn chữ đỏ lớn.

Chữ đỏ này như m.á.u rỉ qua giấy, trông rợn người, làm nổi bật một cách quái dị giữa nền giấy trắng và mực đen.

Nội dung của phần chữ đỏ không phải ghi chú hay đánh dấu, mà là những tình tiết mới—nhưng lại hoàn toàn sai lệch và méo mó so với cốt truyện ban đầu.

Ví dụ như một đoạn chỉ là cảnh chuyển tiếp đơn giản, nhưng trong phần chữ đỏ lại bị thay đổi thành một phân cảnh g.i.ế.c người đầy m.á.u me.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/249.html.]

Bạch Thu Diệp nhíu mày.

Đạo diễn Vương cất giọng yếu ớt phía sau:

"Trong thùng rác vẫn còn bản cũ."

Bạch Thu Diệp cúi người nhặt mấy tập kịch bản bị vò thành cục trong thùng rác lên. Khi mở ra xem, cô lập tức sững người.

Những kịch bản này không phải kịch bản quay phim bình thường. Chúng lại ghi chi tiết từng vụ án mạng xảy ra trong studio – toàn bộ nhân viên hậu trường đều bị g.i.ế.c sạch. Không chỉ có vậy, thời gian, địa điểm và cả tên của các nạn nhân cũng được ghi lại vô cùng rõ ràng, rành mạch như thể ai đó đang dựng lại sự thật.

Ánh mắt Bạch Thu Diệp dừng lại khi thấy... tên mình trong đó.

Trong bản thảo, cô – chính là Bạch Thu Diệp – sau khi phát hiện Tiểu Trương bị thương, đã lập tức lên lầu lấy ga trải giường và kim chỉ để khâu lại vết thương cho cậu ta. Sau đó, Tạ Lĩnh Nguyệt cũng đến. Hai người cùng nhau kiểm tra studio nhưng không phát hiện được gì. Còn Tiểu Trương... đã c.h.ế.t ngay sau khi họ rời đi.

Chưa hết, trong một bản kịch bản khác, nội dung lại ghi lại toàn bộ hành tung của đạo diễn Vương.

Trong đó viết rằng sau khi ông ta rời khỏi cánh cửa đen kỳ lạ, trở lại studio và phát hiện toàn bộ nhân viên hậu trường đã chết, ông lập tức hoảng loạn bỏ chạy. Nhưng trên đường chạy trốn, ông nhìn thấy vài bản kịch bản đặt trên bàn bên cạnh máy giám sát – những kịch bản ông chưa từng thấy qua.

Không hiểu vì sao lại bị cuốn hút, đạo diễn Vương liều lĩnh quay lại, lấy những tập kịch bản ấy rồi mang về khách sạn. Sau đó, ông ta ngồi dưới ánh đèn, đọc từng trang một cách sốt sắng.

Nhưng càng đọc, ông càng rùng mình. Mỗi hành động của ông từ trước đến giờ đều đã được viết sẵn trong đó.

Quá sợ hãi, đạo diễn Vương ném kịch bản vào thùng rác, sau đó quay lại bàn làm việc, điên cuồng gõ phím, cố gắng viết tiếp kịch bản cho cảnh quay kế tiếp với hy vọng thay đổi cục diện.

Ngay lúc ấy, đèn vụt tắt.

Cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Trong bóng tối im lặng ấy, ông nghe thấy tiếng cửa mở. Hoảng loạn tột độ, đạo diễn Vương cuộn người trong chăn rồi chui xuống gầm giường, trốn như một đứa trẻ.

Từ kẽ hở dưới chăn, ông thấy một bóng đen lặng lẽ bước vào, ngồi xuống trước bàn làm việc, chăm chú đọc hai bản kịch bản mới in ra từ máy in còn đang nóng.

Chưa đầy mấy phút sau, cửa lại mở.

Lần này là Bạch Thu Diệp và Tạ Lĩnh Nguyệt bước vào.

Hai người lần lượt đọc hết những bản thảo bị ném trong thùng rác. Càng đọc, nét mặt cả hai càng trở nên nghiêm trọng.

Từng hành động, từng câu nói của họ... đều đã bị ghi lại chi tiết. Giống như có ai đó đang theo dõi sát từng bước chân của họ và viết thành kịch bản trước cả khi họ kịp làm gì.

Bạch Thu Diệp dần hiểu ra – bọn họ đang bị cuốn vào một màn kịch, một trò chơi sinh tử mà cả lúc diễn phim lẫn lúc nghỉ ngơi cũng đều nằm trong cốt truyện.

Cô nhìn sang đạo diễn Vương đang run lẩy bẩy, hỏi:

"Vậy ra, ông đang cố cảnh báo bọn tôi về chuyện này?"

Sắc mặt ông ta tái nhợt như người bệnh nặng:

"Phải… cảnh quay tiếp theo bắt đầu lúc 4 giờ sáng, kéo dài đến 6 giờ. Nhưng… trong kịch bản… chúng ta đều c.h.ế.t cả… c.h.ế.t hết!"

Bạch Thu Diệp bình tĩnh sắp xếp lại mớ kịch bản in sẵn đặt trên bàn, rồi nói với ông:

Mộng Vân Thường

"Lão Vương, ông không thể gục ngã lúc này. Kịch bản còn chưa viết xong, ông tuyệt đối không được bỏ cuộc."

Đạo diễn Vương tuyệt vọng siết chặt mấy sợi tóc thưa trên đầu:

"Tôi còn viết cái gì nữa chứ! Viết ra rồi... cũng bị chỉnh sửa hết."

"Không phải chỉnh sửa," Bạch Thu Diệp nói rõ ràng, "mà là có thêm một nhánh diễn biến. Nó chưa hẳn đã định sẵn cái c.h.ế.t cho tất cả chúng ta."

Loading...