Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 248

Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:17:34
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, Tạ Lĩnh Nguyệt đã tràn đầy khí thế chiến đấu, mắt nhìn chằm chằm vào cái xác không đầu, không tay, toàn thân phủ đầy lông trắng đang loạng choạng đi tới.

"Để tôi khởi động tay chân chút." – cô ta nói rồi vung d.a.o c.h.é.m thẳng xuống.

"Keng!"

Một âm thanh chói tai vang lên. Cây d.a.o bị chặn lại bởi xương của cái xác. Không chỉ không đ.â.m sâu được, Tạ Lĩnh Nguyệt còn không rút d.a.o ra nổi.

Khoảng cách giữa cô ta và cái xác rút ngắn. Trong tích tắc, cái xác lao tới như con thú, đập mạnh cô ta vào tường.

Cú va chạm khiến đầu Tạ Lĩnh Nguyệt đập thẳng vào tường, khóe môi trào máu, miệng phát ra tiếng rên đau đớn.

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp thấy vậy thì không kịp suy nghĩ, lập tức xông lên, rút cây d.a.o mới ra, c.h.é.m thẳng vào cái xác.

Chỗ mà Tạ Lĩnh Nguyệt vừa c.h.é.m không nổi, cô lại c.h.é.m xuyên như c.h.é.m rau. Cái xác bị thương nặng, lực siết giảm rõ rệt, đủ để Tạ Lĩnh Nguyệt vùng thoát.

Không dừng lại, Bạch Thu Diệp rút d.a.o rồi đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c cái xác—vị trí tim, cũng là điểm yếu quen thuộc của các loại cương thi.

Quả nhiên, cái xác run bần bật vài cái rồi gục xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Lúc này, tâm trạng của Tạ Lĩnh Nguyệt còn hỗn loạn hơn cả lúc nhận được cây dao.

Rõ ràng cả hai dùng cùng một loại vũ khí, nhưng kết quả lại cách biệt đến ngỡ ngàng.

Cô ta từng nghĩ cây d.a.o rất mạnh, ít nhất còn hiệu quả hơn nhiều đạo cụ từng dùng. Nhưng khi thấy Bạch Thu Diệp c.h.é.m xuyên như c.h.é.m bơ, cô ta mới nhận ra mình nghĩ quá đơn giản.

Khoảnh khắc đó giống như bị tát vào mặt, tỉnh mộng luôn.

Bạch Thu Diệp thấy cô đứng ngây ra thì bước đến hỏi:

"Cậu ổn chứ?"

Tạ Lĩnh Nguyệt lúc này mới cảm nhận rõ cơn đau trên mặt:

"Lúc nãy bị nó đập vào tường… tôi đúng là yếu thật."

"Cậu dùng d.a.o không đúng cách, c.h.é.m vậy dễ bị kẹt vào xương lắm." – Bạch Thu Diệp bình thản đáp – "Không sao đâu, c.h.é.m nhiều sẽ quen."

Tạ Lĩnh Nguyệt tròn mắt:

"Chém nhiều sẽ quen"?

Nói nghe nhẹ nhàng thế… Vậy phải c.h.é.m bao nhiêu lần mới "quen"?

Trong đầu cô ta không khỏi xuất hiện một nghi vấn kỳ quặc:

"Không lẽ Bạch Thu Diệp từng làm sát thủ hoặc cái gì đó tương tự? Sao cô ấy có thể sử dụng d.a.o như bản năng vậy?"

Thật ra lúc này, Bạch Thu Diệp bên ngoài thì điềm tĩnh, nhưng bên trong cũng đang rất bất ngờ.

'Cái xác này có lớp lông còn cứng hơn cả xương. Mình cắt được lớp lông thì xương chắc chắn cũng không phải vấn đề.'

'Lúc mình c.h.é.m vào cổ nó, rõ ràng d.a.o cũng đụng vào xương, nhưng mình gần như không cảm thấy lực cản.'

'Thật kỳ lạ, cái xác này tính ra còn dễ xử hơn mấy con quỷ mình từng gặp ở phó bản tân thủ.'

'Vậy tại sao Tạ Lĩnh Nguyệt lại bị đánh bật ra như vậy? Không lẽ… không phải cô ấy yếu, mà là mình mạnh hơn cô ấy rất nhiều?'

Nghĩ đến đây, Bạch Thu Diệp lại nhớ tới khoảng thời gian bị mắc kẹt suốt 13 năm trong phó bản tân thủ.

Mỗi lần lặp lại, các kỹ năng nghề nghiệp của cô đều tăng lên vượt trội, có lần còn tăng đến hơn 1000%.

'Nếu kỹ năng nghề nghiệp tăng mạnh như thế, thì kỹ năng thực chiến chắc chắn cũng tăng theo.'

'Cấp độ mình thì vẫn là cấp 1, nhưng sức mạnh thực tế đã vượt xa rồi.'

Lúc này, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, khiến tim cô đập nhanh hơn:

'Mình không còn là lính mới cấp 1 nữa sao?'

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/248.html.]

'13 năm chịu khổ không phải uổng phí!'

'Mỗi con quỷ trong phó bản tân thủ chỉ cấp 1, g.i.ế.c một con chỉ được một điểm kinh nghiệm…'

'Mỗi nhiệm vụ kéo dài ba ngày, mình g.i.ế.c bao nhiêu con trong ba ngày đó?'

'Nhân lên 13 năm.'

Bạch Thu Diệp âm thầm tính nhẩm:

'So với Tạ Lĩnh Nguyệt, mình chắc ít nhất cấp 25 rồi!'

'Phó bản cấp 20? Mình có thể tự tin tung hoành!'

Dưới ánh đèn yếu ớt, trong ánh mắt Bạch Thu Diệp bỗng bừng lên sự phấn khích mãnh liệt, giống như có điều gì đó từng đè nặng trong lòng cô suốt bao lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Cô cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Tạ Lĩnh Nguyệt thấy biểu cảm kỳ lạ ấy thì ngạc nhiên hỏi:

"Cậu làm sao thế?"

Bạch Thu Diệp khẽ thở dài, đáy mắt lấp lánh:

"Tự nhiên thấy mình như được vận may trời ban, choáng váng luôn, cậu hiểu cảm giác đó không?"

Tạ Lĩnh Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc.

Thật ra lúc Bạch Thu Diệp tặng cô cây dao, cô cũng có cảm giác như vậy—giống như bỗng nhiên trúng số giữa lúc đói khát.

Cả hai nhanh chóng tìm được số phòng của đạo diễn Vương. Cầm thẻ dự phòng, họ cùng nhau đi thang máy lên tầng sáu.

Hành lang tầng này không có cửa sổ, không khí ngột ngạt, có cảm giác bị bịt kín và áp lực như có thứ gì đó đang đè nén.

Phòng của đạo diễn Vương nằm cuối hành lang. Đứng trước cánh cửa sẫm màu, Bạch Thu Diệp bất giác thấy lo lắng.

Cô không quên rằng nhân viên lễ tân mới c.h.ế.t chưa lâu. Mặc dù cô ta khi còn sống trông rất vui vẻ, nhưng cái c.h.ế.t chắc chắn không phải là do "cười đến chết".

Nghĩa là, trước khi họ đến đây, đã có thứ gì đó—dù là người hay quỷ—đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.

Như vậy, đạo diễn Vương... liệu còn sống không?

Bạch Thu Diệp quẹt thẻ, đẩy cửa bước vào. Trong phòng tối đen như mực.

Tạ Lĩnh Nguyệt với tay bật công tắc đèn trần. Đèn sáng lên một chút rồi lập tức mờ dần, ánh sáng yếu ớt chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm khung cảnh thêm rờn rợn.

Bạch Thu Diệp lên tiếng:

"Đạo diễn Vương, ông có trong này không?"

Không ai đáp lại.

Tạ Lĩnh Nguyệt bước đến kéo rèm cửa, nhưng phía sau rèm lại không phải cửa sổ, mà là một bức tường gạch đỏ bịt kín.

Thì ra, toàn bộ cửa sổ khách sạn đều đã bị bịt lại—không ai biết lý do tại sao.

Bạch Thu Diệp gọi lần nữa:

"Lão Vương? Có ở đây không?"

Cô vừa đi về phía giường vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Trong phòng có hai giường đôi.

Giường bên trái sát cửa chất đầy quần áo và đồ dùng cá nhân, còn giường bên phải thì gần như trống trơn, chỉ có một chiếc gối nằm nghiêng.

Khi đang bước tới, chân cô đá phải vật gì đó. Cúi xuống, cô nhìn thấy một đôi giày thể thao nam.

Cô khom người nhìn vào gầm giường—thấy một khối đen sì đang cuộn tròn lại.

Hóa ra, đạo diễn Vương đang trốn dưới đó, quấn chăn kín mít, người run lập cập như cánh lá gặp gió.

"Lão Vương?" Bạch Thu Diệp gọi khẽ.

Loading...