Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 246

Cập nhật lúc: 2025-06-18 16:11:15
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Hạc nghe mà trợn mắt, cảm giác như vừa bị tát vào mặt. Cậu ta cũng là người từng chịu hậu quả từ bản cập nhật lần này, hơn ai hết hiểu mức độ nghiêm trọng của việc đó.

“Quy tắc thay thế chủ thuê bị lộ còn tạm chấp nhận được,” Lãnh Ngọc Long nói tiếp, vẻ mặt nặng nề. “Nhưng chế độ đối kháng thì vẫn còn quá sớm.”

“Giờ thì hay rồi, bị ép kích hoạt.” Anh thở dài, trán hằn rõ nếp nhăn: “Sẽ có rất nhiều người chết...”

Đây là lần đầu tiên Liễu Hạc thấy Lãnh Ngọc Long lo lắng rõ ràng như vậy. Giọng cậu cũng vì thế mà nhỏ đi: “Sớm hay muộn cũng phải cập nhật thôi. Cứ mỗi lần nâng cấp là sẽ có người chết, điều đó không tránh được. Chừng nào ứng dụng còn tồn tại, mọi chuyện sẽ không dừng lại đâu...”

...

Nghe Bạch Thu Diệp phân tích, Tạ Lĩnh Nguyệt cũng dần sáng tỏ. Cô ta suy đoán: “Trong phó bản này, sau khi đạo diễn Vương chết, người kế nhiệm có thể sẽ là một nhân viên hậu trường. Thế nên, những nhân viên đó đã bị kẻ nào đó g.i.ế.c để không ai ngoài hắn trở thành người kế nhiệm.”

“Cậu nói đúng rồi!” Bạch Thu Diệp bỗng biến sắc: “Chết rồi! Tiểu Trương!”

Tạ Lĩnh Nguyệt nghe vậy lập tức hiểu ra. Cả hai cùng lao về phía cửa đen.

Tiểu Trương lúc nãy vẫn còn dựa vào cánh cửa, giờ đã nằm gục xuống đất. Bạch Thu Diệp nâng đầu anh lên, thấy mắt anh đã vô hồn, không còn tiêu cự.

Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ chạm mu bàn tay lên trán anh, thấp giọng nói: “Xem ra đạo diễn Vương cũng khó toàn mạng.”

“Phải tìm ông ta ngay.” Bạch Thu Diệp siết chặt tay. “Toàn bộ nhân viên hậu trường đã chết. Nếu đạo diễn Vương cũng c.h.ế.t nốt, thì chủ thuê lần này của chúng ta chắc chắn sẽ biến thành đạo diễn quỷ.”

Ra khỏi phim trường, Tạ Lĩnh Nguyệt mới lên tiếng: “Cậu định tìm ông ta ở đâu?”

“Khách sạn.” Bạch Thu Diệp đáp dứt khoát. “Ông ta chẳng còn chỗ nào để trốn nữa.”

Ngoài trời vẫn mưa xối xả. Bạch Thu Diệp đã bị ướt từ trước nên không cảm thấy khác biệt. Nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà, Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức như bị tạt cả xô nước vào người.

“Khốn thật.” Cô ta lẩm bẩm, vội vàng vén lại mái tóc bị xẹp xuống: “Tôi vừa làm kiểu tóc cao cấp xong mà giờ nát hết cả rồi.”

Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Đến nước này rồi mà cậu còn quan tâm kiểu tóc à?"

Tạ Lĩnh Nguyệt bình thản đáp: "Càng trong tình huống căng thẳng, càng phải giữ gìn vẻ ngoài. Dù có chật vật thế nào, tôi vẫn muốn bản thân cảm thấy thoải mái. Vé sinh tồn tôi nhận được toàn dùng để cải thiện chất lượng sống chứ chẳng dùng nâng cấp gì hết."

Bạch Thu Diệp tròn mắt: "Không ngờ cậu lại thuộc kiểu người đó đấy."

Tạ Lĩnh Nguyệt mỉm cười tự tin: "Tôi vốn là người theo chủ nghĩa sống tinh tế. Chẳng qua trước giờ cậu chưa nhận ra thôi."

Vừa trò chuyện, cả hai vừa chạy đến rìa phim trường – nơi tọa lạc khách sạn mà đạo diễn Vương đang ở.

Bạch Thu Diệp ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra cả tòa nhà tối om, không có phòng nào bật đèn. Không khí nơi đây âm u đến rợn người.

Tạ Lĩnh Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Liệu có phải ông ta đã lén bỏ trốn khỏi phim trường rồi không?"

"Không đâu. Ông ta nói rất rõ rồi, nếu diễn viên không hoàn thành cảnh quay thứ ba thì sẽ c.h.ế.t thảm. Một người sợ c.h.ế.t như ông ta, chắc chắn không dám tự ý rời đi." Bạch Thu Diệp đáp chắc nịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/246.html.]

Cả hai bước vào sảnh khách sạn. Quầy lễ tân ở tầng một có một nhân viên đang ngồi đó, cúi đầu như đang ngủ gật.

Lúc đến gần, họ nghe thấy tiếng phim vang lên khe khẽ từ phía dưới quầy lễ tân.

Tạ Lĩnh Nguyệt định mở lời hỏi đạo diễn Vương ở tầng mấy, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Bạch Thu Diệp bất ngờ kéo lại.

Tạ Lĩnh Nguyệt ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy Bạch Thu Diệp ra sức lắc đầu và ra hiệu không nên lên tiếng, sau đó chỉ tay về phía nhân viên lễ tân.

Nhìn kỹ hơn, Tạ Lĩnh Nguyệt mới thấy người lễ tân kia đang cúi đầu chăm chú nhìn xuống chân mình, khuôn mặt treo một nụ cười vô cùng kỳ quái.

Nụ cười đó cứng đờ đến đáng sợ, không hề có chút cảm xúc nào, giống như cơ mặt đã bị tiêm thuốc khiến toàn bộ biểu cảm đông cứng lại. Dù Bạch Thu Diệp và Tạ Lĩnh Nguyệt đang đứng ngay trước mặt, cô ta cũng không hề ngẩng đầu, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tình huống này chỉ có hai khả năng: một là cô ta đã chết, hai là… chỉ còn cái xác biết ngồi.

Tạ Lĩnh Nguyệt cúi đầu thì thầm: "Tôi nghi là cô ta c.h.ế.t rồi."

Bạch Thu Diệp cúi người quan sát cuốn sổ ghi danh dưới tay cô lễ tân. Tay phải của cô ta đè lên một dòng tên có họ Vương – khả năng lớn là đạo diễn Vương.

Mộng Vân Thường

Tuy nhiên, dòng địa chỉ phòng lại bị tay che mất, muốn đọc được thì phải di chuyển cánh tay đó.

Tạ Lĩnh Nguyệt nhìn Bạch Thu Diệp nói nhỏ: "Để tôi thử."

Dù trong lòng đầy lo lắng, cô ta vẫn cố không phát ra âm thanh nào, như thể sợ chỉ cần động nhẹ cũng sẽ khiến cô lễ tân… tỉnh dậy.

Cô ta rón rén vòng ra phía sau bàn lễ tân. Nhân viên kia vẫn cúi đầu bất động.

Tạ Lĩnh Nguyệt cẩn thận kéo cuốn sổ ghi danh ra khỏi tay cô ta. Mục ghi chép trên sổ lộ thêm một phần.

Thấy vậy, cô ta cúi người xuống sát hơn để đọc cho rõ.

Bỗng dưng — cái đầu của nhân viên lễ tân bật mạnh lên như bị bật lò xo!

"Gào!!!"

Tiếng rống khàn đục phát ra, khuôn mặt vừa nãy còn đơ cứng giờ đây vặn vẹo méo mó, hiện rõ sự hung tợn đáng sợ.

Nhân viên lễ tân vươn tay chộp lấy cổ tay Tạ Lĩnh Nguyệt, móng tay sắc nhọn như móc sắt ghim sâu vào da thịt cô ta, m.á.u lập tức trào ra, nhuộm đỏ cả bộ đồng phục trắng như tuyết.

Lớp lông trắng nhô ra từ gò má, lan nhanh khắp mặt – cô ta đã hoàn toàn biến thành một con cương thi.

Tạ Lĩnh Nguyệt đau đớn rên lên, đồng tử co rút, hoảng sợ nhìn đối phương.

Bạch Thu Diệp không chần chừ dù chỉ một giây. Cô lập tức lao đến, tóm c.h.ặ.t đ.ầ.u cương thi, rồi “rầm” một tiếng đập mạnh xuống quầy lễ tân.

Quầy lễ tân lõm xuống, mặt nhân viên lễ tân bị ép chặt vào đó, nhưng cơ thể cô ta vẫn còn giãy giụa mạnh mẽ.

Tạ Lĩnh Nguyệt đứng ngây ra một lúc, sững sờ vì cú đánh, suýt nữa thì quên cả việc rút tay mình ra.

Loading...