Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 244

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:59:38
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực ra trong lòng cô không hề muốn bước ra ngoài, nhưng nếu không xác nhận được sống c.h.ế.t của đạo diễn Vương, kịch bản sẽ chẳng thể tiếp tục được. Phải thấy người – hoặc thấy xác – mới chắc chắn được đường đi nước bước kế tiếp.

Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ gật đầu:

“Ừm... giờ cũng chỉ còn cách đó thôi. Không thể cứ chôn chân trong tòa nhà này mà đợi cảnh quay kế tiếp.”

Nói rồi, cô ta cúi xuống giúp Bạch Thu Diệp lau sạch m.á.u đang rỉ ra từ vết thương của Tiểu Trương.

Trong lúc khâu, Bạch Thu Diệp khẽ hỏi:

“Những người khác đâu hết rồi?”

Tạ Lĩnh Nguyệt đáp, giọng vẫn còn hoảng hốt:

– Tôi cũng không rõ nữa. Lúc diễn cảnh ứng biến, tôi bị tách khỏi mọi người.

Gương mặt cô thoáng hiện nét sợ hãi.

– Tôi bị nhốt trong một căn phòng ở tầng một.

Bạch Thu Diệp cau mày hỏi:

– Là cái phòng mà chủ nhà giả vờ đang ở, đúng không?

Tạ Lĩnh Nguyệt ngạc nhiên:

– Sao cậu biết?

– Tầng một chỉ có mỗi căn đó là trông kỳ lạ nhất. – Bạch Thu Diệp đáp. – Nghĩ thế nào cũng thấy bên trong chắc chắn có chuyện.

– Cậu nói đúng. – Tạ Lĩnh Nguyệt gật đầu, hít sâu một hơi như để trấn tĩnh. – Căn phòng đó đúng là rất bất thường. Trong đó chẳng có gì ngoài một cái bàn thờ rất to.

Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp lập tức nhíu mày...

 Lại là bàn thờ à?

Cô không nói ra, nhưng trong đầu lập tức liên tưởng đến những chuyện quái gở trước đó: từ xác người giấu trong tượng Quan Âm, đến bức tượng nữ thần làm từ t.h.i t.h.ể – lần nào xuất hiện bàn thờ cũng đều mang điềm xấu.

Tạ Lĩnh Nguyệt tuy không rõ cụ thể Bạch Thu Diệp đang nghĩ gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được. Trong các phó bản trước đây, bàn thờ mà cô từng thấy cũng toàn dẫn đến mấy chuyện chẳng lành.

Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:

Mộng Vân Thường

– Trên bàn thờ đó thờ thứ gì? Là tà thần à?

– Nếu là tà thần thì còn dễ hiểu. – Tạ Lĩnh Nguyệt lắc đầu. – Nhưng thứ tôi thấy còn quái lạ hơn.

Cô kể:

– Trên bàn thờ đặt rất nhiều bài vị, tất cả đều được phủ khăn đỏ. Lúc đầu tôi không nhận ra đó là gì, mãi đến khi một vài chiếc khăn đỏ rơi xuống…

– Có gì đặc biệt? – Bạch Thu Diệp hỏi.

– Tên trên bài vị đều là phụ nữ, và mỗi người lại mang một họ khác nhau. – Tạ Lĩnh Nguyệt đáp, giọng hơi trầm xuống. – Những người phụ nữ này rõ ràng không cùng một gia đình, không hiểu sao lại bị lập bài vị ở cùng một chỗ như thế.

Cô dừng một chút, rồi nói tiếp:

– Tôi nghĩ chủ nhà chắc chắn biết nhiều điều hơn chúng ta tưởng. Chỉ tiếc là Hạ Tử Trạc vẫn chưa nhận được kịch bản của cảnh thứ ba.

– Vậy thì cứ hỏi đạo diễn Vương. – Bạch Thu Diệp đề nghị. – Ông ta đã dám đến đây quay, chắc chắn phải biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tạ Lĩnh Nguyệt thấy có lý, liền đưa tay định mở cánh cửa đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/244.html.]

Bạch Thu Diệp giật mình:

– Ê, nói mở là mở luôn à?

– Không mở thì còn đợi làm gì? Tôi đâu phải đang báo cáo với ai. – Tạ Lĩnh Nguyệt nhướng mày.

Bạch Thu Diệp im lặng mấy giây, rồi nói với vẻ khó chịu:

– Cậu có biết làm thế rất nguy hiểm không? Tốt nhất là chờ mọi người tới rồi cùng nhau hành động.

– Cậu biết bọn họ đang ở đâu à? – Tạ Lĩnh Nguyệt phản bác. – Nhỡ cậu chậm vài phút ở đây thôi, đạo diễn Vương cũng có khi toi mạng rồi ấy chứ.

Ngay khi Bạch Thu Diệp định can lại, cánh cửa đã bị đẩy ra, hé một khe nhỏ.

Từ khe hở đó, cả hai trông thấy một cái đầu bê bết máu.

Họ giật mình, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đó là xác của một nhân viên hậu trường.

Tạ Lĩnh Nguyệt đẩy cửa rộng thêm, thấy toàn thân anh ta nhuộm đỏ, c.h.ế.t ngay trước cửa.

Miệng anh ta phồng lên như đang ngậm thứ gì đó. Hai người lại gần kiểm tra, mới phát hiện trong miệng đầy những mảnh kính vỡ – không rõ là do anh ta tự nuốt, hay bị ai đó ép phải nuốt.

– Anh ta tự nuốt đống kính này sao? – Tạ Lĩnh Nguyệt cau mày, mặt đầy nghi hoặc.

– Không rõ nữa. – Bạch Thu Diệp lắc đầu, rồi quay lại nói với Tiểu Trương:

– Anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi.

Tiểu Trương gật đầu yếu ớt. Vết thương tuy vẫn còn rỉ máu, nhưng đã được khâu lại, trông khá hơn trước nhiều.

Bạch Thu Diệp và Tạ Lĩnh Nguyệt thò đầu ra ngoài, trông thấy trong phim trường là một cảnh tượng khủng khiếp: xác của các nhân viên hậu trường nằm rải rác khắp nơi.

Một vệt m.á.u dài kéo từ khu thiết bị giám sát đến tận cửa đen – vết m.á.u loang rõ rệt, như một dấu tích kinh hoàng in trên nền đất.

– Có thể là m.á.u của Tiểu Trương. – Tạ Lĩnh Nguyệt nói.

Hai người cùng bước hẳn ra ngoài, phát hiện không còn ai sống sót trong nhóm hậu trường – tất cả đều đã chết.

– Trời ơi… – Tạ Lĩnh Nguyệt sững sờ. – Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì thế này?

– Trước hết cứ tìm xem đạo diễn Vương còn ở đây không. – Bạch Thu Diệp nói.

Tạ Lĩnh Nguyệt gật đầu, vội vã tách ra tìm kiếm.

Họ lục tung cả phim trường nhưng vẫn không thấy tung tích đạo diễn Vương.

– Không lẽ ông ta bị quỷ nuốt chửng rồi? – Tạ Lĩnh Nguyệt thì thào.

– Cũng có thể ông ta đã trốn thoát. – Bạch Thu Diệp đáp. – Ông ta ra ngoài chỉ sớm hơn tôi nửa phút. Lúc tôi xuống, bên ngoài đã im lặng hoàn toàn, chẳng có chút tiếng động nào cả.

Cô ngừng một nhịp, rồi nói tiếp:

– Rất có thể, lúc đó mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tạ Lĩnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Nếu ông ta c.h.ế.t thật, chúng ta sẽ chẳng có tí manh mối nào cả.”

Nói đến đây, cô ta bỗng khựng lại, vẻ mặt bối rối: “Khoan đã… nếu ông ta là chủ thuê, tại sao lại có thể c.h.ế.t được?”

Bạch Thu Diệp đáp, giọng bình tĩnh: “Phó bản chỉ cấm người chơi ra tay với chủ thuê, nhưng không cấm quỷ hay NPC g.i.ế.c họ. Là người thì bị g.i.ế.c là c.h.ế.t thôi.”

Tạ Lĩnh Nguyệt nghe vậy, mắt sáng rỡ: “Thế nếu chủ thuê c.h.ế.t thì công việc của tụi mình sẽ bị hủy đúng không? Như vậy… tụi mình có thể rời khỏi phó bản!”

Bạch Thu Diệp lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu. Khi chủ thuê chết, thân phận của họ sẽ được chuyển sang cho người kế nhiệm tiếp theo. Vậy nên phó bản sẽ không tự động kết thúc. Trừ khi cậu có khả năng g.i.ế.c sạch tất cả người thừa kế sau đó.”

Loading...