Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 243
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:55:17
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên bụng Tiểu Trương là một vết thương kinh hoàng, thịt bị rách toạc, m.á.u vẫn còn chảy ra không ngừng. Có lẽ anh ta vẫn giữ được chút ý thức vì vết thương chưa chạm đến phần nội tạng quan trọng.
Bạch Thu Diệp lập tức ngồi xổm xuống, hỏi nhanh:
“Anh bị gì vậy? Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?”
Tiểu Trương thở dốc, cố gắng nói:
Mộng Vân Thường
“Bọn họ… tất cả… đều bị g.i.ế.c rồi…”
Cô kinh hoàng:
“‘Bọn họ’ là ai? Là những nhân viên hậu trường khác sao?”
Tiểu Trương yếu ớt gật đầu:
“Ừ…”
Bạch Thu Diệp cau mày, hạ giọng:
“Là ai làm chuyện đó? Hay là... không phải con người?”
Ngay bên cạnh cô là cánh cửa đen, lối ra từng được coi là khu vực an toàn. Nhưng giờ đây, nơi đó lại như cánh cổng dẫn đến tử thần.
Tiểu Trương cố gắng mở miệng, giọng run rẩy:
“Là… đạo diễn đó… là kẻ nguyền rủa… nguyền rủa phim trường này…”
Bạch Thu Diệp bất chợt nhớ đến việc đạo diễn Vương đã bước qua cánh cửa đen chỉ nửa phút trước mình. Cô vội vàng hỏi:
“Anh có thấy đạo diễn Vương không? Ông ta đi trước tôi ngay trước đó.”
Tiểu Trương thều thào:
“Tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng ông ta đóng cửa… nhưng tôi không gọi nổi ông ấy…”
Một linh cảm bất an như bóp nghẹt lồng n.g.ự.c Bạch Thu Diệp.
Đạo diễn Vương đã ra ngoài… nhưng không ai biết hiện giờ ông ta còn sống hay không.
Tiểu Trương nằm co quắp, thân thể không ngừng run rẩy vì đau. Sắc mặt anh ta ngày càng tái nhợt. Bạch Thu Diệp nhìn anh ta vài giây rồi dứt khoát đứng dậy.
“Chờ chút.”
Cô quay trở lên tầng, xé lấy một tấm ga giường trong phòng ngủ. Sau đó, cô vào phòng của nữ diễn viên số hai, lục trong ngăn kéo lấy ra một cuộn chỉ và cây kim may nhỏ.
Quay lại dưới lầu, cô lật người Tiểu Trương, khẽ nói:
“Sẽ rất đau đấy. Cố chịu một chút.”
Dứt lời, cô đốt đầu kim khử trùng bằng lửa, rồi nhanh chóng dùng tay đẩy phần nội tạng đang lòi ra trở lại trong bụng anh ta. Dù m.á.u vẫn chảy, cô cũng không hề nao núng. Sau khi lau sạch m.á.u quanh vết thương, Bạch Thu Diệp dùng cây kim đã khử trùng khâu lại từng đường rách.
Tiểu Trương đau đến mức không thể hét lên, chỉ phát ra vài tiếng rên khe khẽ như mèo con hấp hối.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên từ bên cạnh hành lang.
Tạ Lĩnh Nguyệt từ một căn phòng ở tầng một hoảng hốt lao ra, định chạy thẳng về phía cánh cửa đen. Nhưng vừa nhìn thấy hai người đang nằm co quắp dưới chân cầu thang, cô ta lập tức khựng lại.
Một người m.á.u me đầy mình, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn và tuyệt vọng, biểu cảm như bước ra từ một bức tranh sơn dầu u ám. Người còn lại thì tay cầm kim khâu dính máu, nét mặt lạnh như băng, đang cẩn thận khâu từng mũi vào bụng người bị thương.
Tạ Lĩnh Nguyệt suýt hét lên, nhưng khi nhìn kỹ, cô ta nhận ra người cầm kim là Bạch Thu Diệp, còn người đang nằm thoi thóp chính là Tiểu Trương.
Ngay khoảnh khắc Tạ Lĩnh Nguyệt xuất hiện trong khung hình, kênh livestream cá nhân của cô ta lập tức bùng nổ.
[Trời đất, cuối cùng cũng gặp nhau rồi!]
[Tôi đã linh cảm từ đầu là Tạ Lĩnh Nguyệt sẽ gặp Bạch Thu Diệp mà.]
[Khoan! Người nằm dưới đất kia là ai vậy? Không phải đạo diễn Vương chứ?]
[Trông giống Tiểu Trương – nhân viên hậu trường ấy.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/243.html.]
[Không lẽ cậu ta là nạn nhân tiếp theo sau đạo diễn Vương sao?!]
[Không đúng đâu, hình như Bạch Thu Diệp đang cố cứu cậu ấy, cô ấy đang khâu bụng mà!]
[Ghê thật, khâu tay không luôn kìa, cô gái này không phải người thường đâu.]
[Sao phải cứu một NPC không quan trọng chứ? Lạ ghê!]
[Làm ơn bật camera lên đi, tôi muốn thấy rõ cảnh này!]
Số lượng người xem trên kênh của Tạ Lĩnh Nguyệt tăng vọt chưa từng có, thậm chí còn vượt cả thời điểm nổi bật nhất của cô ta trong các phó bản trước. Cô ta nhanh chóng nhận ra rằng chính sự xuất hiện của Bạch Thu Diệp đã khiến mọi người đổ xô vào xem.
Thực tế, ngay cả bản thân cô ta trong suốt quá trình ghi hình cũng luôn tò mò về Bạch Thu Diệp – làm sao cô ấy có thể sống sót trong một kịch bản gần như là tử lộ? Cô ấy đã đối mặt với đạo diễn Vương như thế nào? Họ đã trải qua những gì?
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân, thấy người vừa đến là Tạ Lĩnh Nguyệt nhưng không hề tỏ ra yên tâm. Ngược lại, cô nghiêm giọng quát:
“Đứng yên đấy, đừng lại gần!”
Lời nói lạnh băng khiến Tạ Lĩnh Nguyệt giật mình.
“Không phải quay xong rồi sao? Sao lại căng thẳng vậy chứ?” – cô ta thầm nghĩ. Nhưng nhìn biểu cảm của Bạch Thu Diệp, cô ta bất giác thấy bất an.
Khán giả trên kênh cũng trở nên im bặt, đồng loạt căng thẳng chờ đợi.
Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ hỏi:
“Sao vậy?”
Bạch Thu Diệp nhìn chằm chằm cô ta, hỏi dồn:
“Hôm trước tôi đến mượn nồi cơm điện, cô đang nấu cháo gì?”
Tạ Lĩnh Nguyệt ngớ người:
“Hả? Gì cơ? Sao tự nhiên hỏi chuyện đó?”
Giọng của Bạch Thu Diệp trở nên sắc lạnh:
“Trả lời ngay!”
Cảm giác như nếu cô ta không trả lời kịp, Bạch Thu Diệp sẽ xông tới bóp cổ mình không chừng. Lạnh cả sống lưng, Tạ Lĩnh Nguyệt vội lắp bắp:
“Tôi… tôi nhớ rồi! Là cháo hải sản!”
Lúc này Bạch Thu Diệp mới thở phào, gật đầu:
“Được, cô qua đây đi.”
Tạ Lĩnh Nguyệt: “???”
Khán giả: “???”
Tạ Lĩnh Nguyệt dè dặt tiến lại gần, vẫn chưa hết hoang mang. Bạch Thu Diệp nói tiếp:
“Nãy tôi phải chắc là cô không phải con quỷ đang g.i.ế.c hại nhân viên hậu trường.”
Tạ Lĩnh Nguyệt giật mình nhìn Tiểu Trương:
“Không lẽ… tất cả nhân viên hậu trường đều c.h.ế.t hết rồi sao?”
Bạch Thu Diệp gật đầu:
“Tiểu Trương có lẽ là người sống sót duy nhất.”
Nghe vậy, Tạ Lĩnh Nguyệt quay đầu nhìn cánh cửa đen kế bên. Cảm giác rợn người ập tới như có thứ gì đó đang rình rập sau cánh cửa. Một mùi m.á.u tanh nồng nặc len qua khe cửa khiến cô ta bất giác lùi lại một bước.
Toàn thân run rẩy, cô ta hỏi:
“Bây giờ phải làm gì?”
Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp:
“Cứ khâu xong vết thương của Tiểu Trương đã... rồi chúng ta ra ngoài xem tình hình.”