Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 240

Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:51:44
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả hai chui vào trong lều để tránh mưa. Nhưng mái tranh cũ kỹ chẳng chống đỡ được bao nhiêu, nước vẫn rỉ qua, từng giọt tí tách rơi thẳng xuống nền đất và nhỏ cả lên người họ. Dù đã có chỗ trú, nhưng mưa bên ngoài lớn bao nhiêu thì bên trong cũng không thua là bao. Từng bước chân giẫm lên nền đất ướt sũng đều làm nước b.ắ.n lên tung tóe.

"Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống nơi người ở." – Bạch Thu Diệp lên tiếng, giọng nghiêm túc – "Ngay cả căn chòi tạm của thợ săn cũng không tạm bợ đến vậy."

Vừa dứt lời, cô bỗng thấy một bóng người mờ mờ hiện lên trên nền đất trước cửa lều. Quay đầu lại, cô trông thấy một người phụ nữ đang đứng đó, ướt đẫm trong màn mưa.

Người phụ nữ mặc áo vải thô bạc màu, vẻ ngoài thanh tú, gương mặt có nét u sầu, mệt mỏi, dường như mang bệnh. Tuy nhiên, cử chỉ lại nhẹ nhàng và đoan trang, tạo cảm giác dịu dàng. Đó là một mỹ nhân đúng nghĩa.

Thấy hai người lạ trong lều, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ kinh hãi:

"Các người là ai? Sao lại đến đây?"

Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp:

"Chúng tôi chỉ muốn tìm chỗ tránh mưa."

Người phụ nữ thoáng hoảng hốt, lập tức buông thứ gì đó đang cầm trong tay, ánh mắt trở nên đầy lo lắng:

"Các người mau rời khỏi đây đi, nếu bị phát hiện, tôi sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!"

"Ai sẽ đánh cô?" – Bạch Thu Diệp hỏi lại, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt – "Tôi có thể đánh lại giúp cô."

Cô gái kia thoáng ngập ngừng, rồi bối rối lặp lại câu hỏi như nói với chính mình:

"Ai sẽ đánh tôi... tôi... tôi quên rồi... tôi không nhớ nổi nữa..."

Mái tóc dài của cô ta bết lại vì mưa, dính sát vào vai, nước từ người cô ta nhỏ tong tỏng, mang theo một mùi tanh mặn khó chịu như hơi nước từ giếng sâu bốc lên.

"Vậy tại sao cô lại ở nơi này?" – Bạch Thu Diệp hỏi tiếp.

"Hình như... hình như là vì..." – giọng người phụ nữ trở nên ngập ngừng, rồi bất chợt, mắt và miệng cô ta chùng xuống, kéo cả khuôn mặt biến dạng như một bức tượng sáp đang tan chảy, giống một biểu cảm méo mó của chữ 囧.

Gương mặt xinh đẹp ban đầu phút chốc biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt quỷ dị, vặn vẹo. Vẻ đẹp dịu dàng kia tan biến, để lộ một linh hồn xấu xí và oán hận.

"Tôi bị nhốt ở đây... bọn họ không cho tôi trở về..." – giọng cô ta trở nên lạc đi, như vọng từ nơi sâu hun hút – "Là ai không cho tôi về... là các người sao?"

Không chút do dự, Bạch Thu Diệp lập tức rút ra một tờ bùa, ném thẳng về phía cô ta. Nhưng tờ bùa vừa chạm vào người nữ quỷ thì liền rơi xuống đất, hoàn toàn vô hiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/240.html.]

Nữ quỷ đứng nguyên tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng.

"Quả nhiên là các người..." – cô ta thì thào, rồi bước từng bước chậm rãi tiến về phía họ.

Mỗi bước cô ta đi, làn da trên mặt lại bong tróc, lộ ra từng mảng thịt đỏ lòm phía dưới, như những lớp hóa trang bị xé rách. Gương mặt giả tạo hoa mỹ bị lột bỏ, bộc lộ một linh thể gớm ghiếc, tàn tạ đến rợn người.

Bạch Thu Diệp siết chặt tờ bùa trong tay, lẩm bẩm trong bàng hoàng:

"Sao lại không có tác dụng?"

Trước đó, chỉ một tờ bùa là đủ để thiêu rụi con quỷ treo cổ trong nháy mắt. Vậy mà lần này, nó chẳng tạo được chút sát thương nào. Sự chênh lệch sức mạnh giữa các quỷ vật trong phó bản này rõ ràng đang vượt quá mức kiểm soát.

Ngay khi nữ quỷ tiến lại gần, đạo diễn Vương như bừng tỉnh. Không biết sức lực từ đâu, ông ta đột ngột lao mạnh sang một bên, đụng vào một trụ gỗ trong lều khiến cả căn nhà tranh đổ sập.

Cơn mưa lập tức tạt vào mặt họ, tiếng mưa không còn bị mái che ngăn lại nữa mà trở nên chát chúa, dữ dội. Tóc hai người vừa khô lại bị mưa xối ướt đẫm lần nữa. Mọi thứ xung quanh như chìm vào trong một cái hố tên là “mưa” – lạnh lẽo, ướt át, không lối thoát.

Hình ảnh nữ quỷ giữa màn mưa trở nên nhòe nhạt, tựa như một đóa hoa trắng tàn úa, chỉ còn lại cánh khô và những chiếc gai sắc nhọn ẩn chứa bệnh hoạn.

Đạo diễn Vương la hét thất thanh, giọng méo mó vì sợ hãi:

"Tiểu Bạch! Mau dùng bản lĩnh thật sự của cô đi!"

Mộng Vân Thường

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp chỉ muốn quay lại tặng ông ta một cú đ.ấ.m cho hả giận. Nếu không phải vì cái kịch bản vớ vẩn của ông ta, cả hai đâu phải chui rúc vào cái lều nát này, biến thành hai con gà luộc chờ lên mâm?

"Im đi! Chạy mau!" – Bạch Thu Diệp hét lên.

Cô nhớ rất rõ nội dung kịch bản: phải chạy đến tận cùng, rồi vòng lên trên, sau đó mới quay về tòa nhà cổ được.

Lời cô vừa dứt, đạo diễn Vương như chợt nhớ ra điều gì, gương mặt ông ta lộ rõ vẻ hoang mang, nhưng chân vẫn cắm đầu chạy theo cô.

Rõ ràng, họ không thể quay về qua khe đá được nữa. Bên trong đó vẫn còn một nữ quỷ chưa rõ thân phận. Cách duy nhất bây giờ là xuống núi, tìm đường vòng khác để trở lại phim trường.

Ngọn núi này vốn đã hiểm trở, không phải nơi con người nên bước chân đến, huống hồ lúc này lại đang có mưa lớn trút xuống. Mỗi bước đi đều lún sâu vào lớp bùn đất trơn trượt. Dưới chân là vô số rễ cây ngoằn ngoèo, cành gai rải rác khắp nơi, chỉ sơ sẩy một chút là có thể ngã lăn xuống dốc. Thế mà Bạch Thu Diệp và đạo diễn Vương không chỉ đang đi, mà còn phải chạy trong tình cảnh ấy.

Bạch Thu Diệp vừa chạy, vừa quay đầu lại kiểm tra. Mỗi lần quay đầu, cô lại thấy bóng dáng nữ quỷ tiến sát hơn, dường như chỉ cần chậm lại một chút là sẽ bị bắt kịp.

Đạo diễn Vương cũng muốn quay lại nhìn, nhưng ông ta là người chạy chậm, lại đang đóng vai người mù nên không thể hành động bừa bãi. Vả lại, chính ông ta vừa huênh hoang tuyên bố rằng mình đã tu luyện đến mức "tâm thần hợp nhất", dù mù vẫn có thể cảm nhận mọi nguy hiểm xung quanh. Giờ mà quay đầu lại, chắc chắn sẽ bị NG vì phá vai.

Giả dụ ông ta có biện minh rằng cơn mưa này có năng lượng kỳ diệu, đã chữa lành đôi mắt một cách thần kỳ, thì e rằng cũng chẳng ai trong đoàn phim tin nổi.

Loading...