Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 239
Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:43:45
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn chưa kịp hoàn hồn, đạo diễn Vương đã thấy từ khe đá vừa rồi – một cánh tay trắng bệch thò ra.
Chủ nhân của cánh tay mặc một chiếc áo khoác đỏ thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng nơi cổ tay. Đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức từng sợi chỉ như phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Năm ngón tay gầy guộc, lạnh lẽo như băng, sơn móng đỏ tươi – đang không ngừng quơ quào trong màn mưa như tìm kiếm một ai đó.
Đạo diễn Vương sợ đến mức toan đứng dậy nhưng lại lảo đảo ngồi bệt xuống. Hai tay ông chống ra sau, liên tục bò lùi về phía sau.
Cánh tay kia sau khi không chạm được thứ gì, bất ngờ rụt lại...
Ngay khoảnh khắc ấy —
Dưới làn mưa xối xả, âm thanh va đập từ trong hang đột ngột vang lên dữ dội, giống như có thứ gì đó đang liều mạng đập đầu vào vách đá. Tiếng động nặng nề, đầy ám ảnh, từng cú đập như muốn nứt toác cả khe hẹp giữa hai vách núi. Đá vụn bắt đầu rơi lộp độp xuống đất, và rồi, theo dòng nước mưa, từng dòng m.á.u đỏ tươi rỉ ra từ kẽ đá, tụ lại thành một vũng trước lối vào.
Sau một hồi ầm ĩ, tiếng đập phá dần lắng xuống. Thay vào đó, là một tiếng thở dài não nề vang lên từ sâu trong hang, kế đó là tiếng tụng kinh Phật mơ hồ vang vọng. Chỉ còn lại âm thanh mưa như trút nước dội xuống núi rừng.
Đạo diễn Vương vội vã đứng bật dậy, vẻ mặt tái nhợt như vừa trải qua một cơn ác mộng. Ông ta hoảng loạn nhìn xung quanh, không thể giấu nổi sự sợ hãi.
"Đoạn này không có trong kịch bản," ông ta nói gấp gáp, "vừa nãy suýt nữa tôi bị con nữ quỷ áo đỏ đó bắt đi rồi!"
Bạch Thu Diệp đứng bên cạnh khẽ nhíu mày: "Nó không giống như đang bắt người đâu, tôi thấy... nó đang muốn thoát ra thì đúng hơn."
Cô nhìn về phía khe hẹp vẫn còn nhỏ máu, lòng chợt nhớ đến câu chuyện mà nhân viên đoàn phim từng kể – về vị phú thương giàu có với hơn hai chục người thiếp, phần lớn trong số họ đều bị ép buộc. Có thể một trong số những người phụ nữ đó từng tìm cách trốn ra ngoài qua con đường núi này, để gặp lại người chồng cũ mà cô ta tưởng đã chết. Hoặc có thể, cô ấy từng bị nhốt lại, chỉ có thể nhìn thế giới qua một kẽ đá nhỏ, vì tuyệt vọng nên đập đầu vào vách đá để tìm đường sống trong vô vọng. Cũng có thể, một người vợ từng bỏ trốn đã c.h.ế.t ngay trong hang, trước khi kịp nhìn thấy ánh sáng bên kia con dốc.
Dù nguyên nhân là gì, thì linh hồn ấy vẫn chưa thể siêu thoát, bị giam cầm mãi nơi đây. Cô ấy vốn là nạn nhân, nhưng sau khi c.h.ế.t lại bị coi là tà ma, bị các thầy pháp dùng kinh Phật để áp chế, trở thành một thứ đáng sợ trong truyền thuyết.
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên, lấy tay che mưa để quan sát khung cảnh xung quanh. Qua làn mưa trắng xóa, cô mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc — đó là phim trường.
Thì ra họ đã ra khỏi phạm vi quay phim từ lúc nào, bây giờ đang ở lưng chừng ngọn núi phía nam. Phía dưới, bên kia sườn núi là khu phim trường, phủ trong bóng tối như một vực sâu đang nuốt chửng cả vùng núi phía bắc.
Theo kịch bản, sau khi tên tay sai rời khỏi nơi này, hắn ta sẽ tiếp tục leo lên núi. Lúc đầu đọc đến đoạn này, Bạch Thu Diệp không hiểu dụng ý là gì. Bây giờ thì cô hiểu rồi — cô phải đội mưa mà leo lên, tiến sâu vào phần nguy hiểm hơn nữa của câu chuyện.
Đạo diễn Vương lấm lét nhìn quanh rồi lẽo đẽo đi theo sau cô, miệng không quên thì thào: "Tiểu Bạch, nếu lát nữa tà ma xuất hiện, cô nhớ phải ra tay trước nhé. Dù sao tôi là sư phụ, cũng phải kiểm tra trình độ học trò một chút chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/239.html.]
Bạch Thu Diệp liếc ông ta, buông một câu đầy ẩn ý: "Mà này, lão Vương, ông mù cơ mà? Kiểm tra bằng niềm tin à?"
Mộng Vân Thường
Chưa kịp phản ứng, cả mặt đất bất ngờ rung chuyển. Hai người đồng thời khựng lại, mặt biến sắc.
NG rồi. Lại NG nữa rồi.
Nhưng lần này, sự hỗn loạn chỉ kéo dài vài giây. Đạo diễn Vương nhanh chóng phản ứng, giở chiêu ứng biến quen thuộc. Không cần Bạch Thu Diệp mở lời, ông ta đã tự dựng luôn kịch bản mới tại chỗ: "Tuổi trẻ đúng là non nớt, chẳng lẽ cô không biết tôi đã tu luyện đến cảnh giới tâm thần hợp nhất rồi à?"
Quả nhiên, câu thoại vừa dứt, mặt đất cũng ngừng rung.
Ông ta nói tiếp, giọng đầy tự tin: "Không cần mắt, tôi cũng có thể cảm nhận nguy hiểm quanh mình."
Ngay sau khi lời nói vừa ra khỏi miệng, bản thân đạo diễn Vương cũng cảm thấy vai diễn của mình ngày càng trở nên phi lý đến mức buồn cười. Với đà này thì chẳng mấy chốc ông ta sẽ thành thần mất.
Mọi chuyện, suy cho cùng, vẫn là do Bạch Thu Diệp mà ra.
Nếu không phải tại cô thích bới móc, gài bẫy, thì ông ta đâu cần phải chật vật thế này để bịa lời đối phó.
Bạch Thu Diệp vẫn tỏ ra hợp tác, thản nhiên khen ông ta vài câu cho có lệ. Trong lúc trò chuyện, hai người đã vượt được một đoạn dốc dài gần 200 mét.
Con đường núi này không có lối đi sẵn, họ phải giẫm lên lớp cỏ trơn trượt và bám vào những nhành cây rậm rạp ven đường để leo lên.
Chưa kịp thở ra nhẹ nhõm, thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên — tiếng khóc. Lúc này nghe càng mơ hồ hơn, như bị xé nát trong mưa, vọng từ xa lại, vừa gần vừa xa.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn sang đạo diễn Vương, thấy ông ta mặt căng như dây đàn, mồ hôi và nước mưa hoà làm một, chảy ròng ròng trên gương mặt tái mét của ông ta.
Mưa bắt đầu nặng hạt, ào ào trút xuống như thể có ai đang dốc từng thùng nước từ trên trời đổ xuống. Chỉ trong chốc lát, cả Bạch Thu Diệp và đạo diễn Vương đã ướt sũng như chuột lột.
Giữa làn mưa trắng xóa, họ may mắn phát hiện một căn lều tranh đơn sơ nằm chênh vênh ở lưng chừng núi.
"May quá! Cuối cùng cũng có chỗ trú mưa!" – đạo diễn Vương không giấu nổi sự mừng rỡ, lập tức chạy về phía căn lều.
Bạch Thu Diệp bước theo sau, ánh mắt liếc thấy một chiếc giỏ đan dở đặt ngay trước cửa lều. Rõ ràng nơi này vừa có người sử dụng, có lẽ họ chỉ vừa rời đi.