Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 238
Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:32:08
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa nghĩ đến đây, ông ta quay người bỏ chạy về hướng cầu thang.
Không ngờ, ngay khoảnh khắc ông ta xoay người, cổ áo đã bị Bạch Thu Diệp túm chặt từ phía sau.
"Lão Vương, ông tính đi đâu đấy?" Giọng cô lạnh băng.
"Không phải ông đến đây để trừ tà sao? Mau đi thôi."
Vẻ mặt đạo diễn Vương cứng đờ:
"Tôi... tôi trừ tà thì trừ tà, có liên quan gì đến chuyện phải leo lên lầu đâu."
Bạch Thu Diệp nghiêng đầu nhìn ông ta, nhếch mép:
"Nhưng tiếng khóc vừa rồi rõ ràng phát ra từ phía lối đi này. Chứng tỏ thứ dơ bẩn đang ẩn trong đó."
"... Ha ha... vậy à?" Đạo diễn Vương cười gượng. "Chắc tôi già rồi, tai lãng, không nghe ra tiếng phát từ đâu."
Miệng thì viện cớ, trong lòng ông ta đã nguyền rủa Bạch Thu Diệp không biết bao nhiêu lần.
Cô vẫn thản nhiên như không, còn quay đầu lại nhắc nhở ông:
"Cẩn thận nha lão Vương, lối đi này tối lắm đấy."
Rồi cô nói thêm, giọng đầy ẩn ý:
Mộng Vân Thường
"Mà nhỉ, ông là người mù, có sợ tối đâu ha."
Không thể đáp lại, đạo diễn Vương chỉ còn biết dùng gậy trúc đập mạnh xuống nền đá, mượn hành động đó để xả cơn bực tức.
Hai người cứ thế đi tiếp, được khoảng 100 mét thì tường hai bên đã biến thành đá núi. Lối đi bắt đầu gập ghềnh, ẩm ướt, trơn trượt.
Đi thêm tầm 700-800 mét, họ bắt đầu nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ những nhũ đá rủ xuống từ trần hang.
"Giống như hang động thật sự vậy," Bạch Thu Diệp lẩm bẩm.
"Hình như có một lối thông từ đây ra ngôi nhà phía trên."
Nói xong, cô quay sang hỏi:
"Lão Vương, người phụ nữ thuê ông trừ tà có nhắc gì đến lối đi này không?"
Vương đạo diễn khựng lại trong giây lát. Câu hỏi này rõ ràng nhằm khơi lời từ miệng ông.
Ông ta cười cứng ngắc:
"Bà ta làm sao mà biết được chỗ này. Người bình thường thôi mà."
Bạch Thu Diệp gật đầu, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Trước khi chủ nhà hiện tại chuyển đến, ngôi nhà này từng bị chia nhỏ thành nhiều phòng cho thuê. Vậy người thuê trước đó là ai?"
Đạo diễn Vương chau mày, đáp cụt lủn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/238.html.]
"Nghe đâu là một gia đình quyền thế gì đó. Còn lại thì tôi không rõ. Đừng hỏi nữa."
Bạch Thu Diệp nhận ra không thể khai thác thêm gì từ đạo diễn Vương. Ông ta rõ ràng đã cắn răng giữ kín mọi bí mật, không chịu hé lộ bất cứ điều gì thêm.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, đi thêm khoảng mười phút. Tiếng nước chảy rì rào bắt đầu vang vọng trong lòng hang tối, báo hiệu sự xuất hiện của một dòng sông ngầm. Lối đi uốn khúc quanh co giữa hai vách đá cao vút, tối om đến mức chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu chiếu lên tường đá, tạo thành những cái bóng nhấp nhô lúc gần lúc xa. Bóng hai người lúc thì kéo dài, lúc thì méo mó đến mức chính họ cũng không còn nhận ra hình dạng của chính mình.
Không khí nơi đây lạnh lẽo và âm u, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút, từ trong màn đêm sẽ có thứ gì đó khủng khiếp tách ra khỏi bóng tối mà bám theo họ trong im lặng. Tiếng khóc ban nãy dường như đã dẫn dụ họ đến đây – nhưng giờ đây, nó lại biến mất hoàn toàn, khiến không khí càng thêm rợn người.
Cả hai đã rời xa ngôi nhà cũ kỹ, và địa hình lúc này ngày càng nâng cao, đường đi càng lúc càng khó khăn hiểm trở. Đạo diễn Vương mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc từng hơi như bò cạn. Nhưng vì đang đóng vai người mù, ông ta vẫn phải giả vờ dò đường bằng cây gậy gõ cộc cộc xuống đất mỗi bước đi, khiến thể lực tiêu hao nhanh chóng. Đến lúc không chịu nổi nữa, ông ta tháo mũ lưỡi trai ra, dùng tay quạt lấy quạt để.
Đúng lúc ấy, Bạch Thu Diệp dừng lại, nói:
"Đến cuối rồi."
Trước mắt họ là một khe đá nhỏ, hẹp đến mức chỉ vừa đủ cho một người chui qua. Hai vách đá ép sát nhau tạo thành một lối đi như bị xé toạc giữa lòng núi. Ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt chiếu rọi từ phía bên kia khe, khiến không gian bên trong và bên ngoài như hai thế giới hoàn toàn khác biệt – trong tối, ngoài sáng chói mắt.
Bạch Thu Diệp nhìn ra ngoài rồi nói:
"Xem ra phải ra ngoài trước đã, rồi tính tiếp."
Dứt lời, cô nghiêng người, nhanh nhẹn lách qua khe đá. Với thân hình mảnh khảnh, cô đi qua dễ dàng, thậm chí còn thừa một khoảng trống.
Đạo diễn Vương vội gọi với theo:
"Khoan đã! Có khi tôi không chui qua được!"
Từ bên ngoài, Bạch Thu Diệp liếc ông ta một cái từ trên xuống dưới:
"Thế thì ông ở lại trong hang đợi đi."
Bị đẩy vào thế kẹt, đạo diễn Vương hấp tấp lắc đầu:
"Không được! Trừ tà là nhiệm vụ của tôi mà, sao có thể để cô làm một mình. Nếu để người khác biết tôi trốn ở đây, mặt mũi nào nhìn ai nữa?"
Nói thì nói vậy, nhưng lý do thật sự là ông ta không muốn mắc kẹt ở một nơi chật hẹp như thế này – lỡ có gì xảy ra thì đường thoát thân coi như bằng không.
Sau một hồi do dự, ông ta vẫn quyết định thử chen qua khe. Nhưng chưa được nửa chừng, cái bụng phệ của ông đã bị kẹt cứng. Ông vùng vẫy một lúc, rồi la lên:
"Giúp tôi một tay với! Kéo tôi ra!"
Bạch Thu Diệp khoanh tay, nhíu mày nhìn ông ta:
"Tự ông hóp bụng lại đi, đừng có la lối."
Ngay lúc đó, từ trong lòng hang vang lên một âm thanh kỳ dị – tiếng tụng kinh đứt đoạn pha trộn với âm thanh gõ nhịp đều đều, giống như có người đang nhảy lò cò từng bước một.
Đạo diễn Vương quay đầu lại nhìn, và ngay lập tức rú lên kinh hãi. Nhưng khốn nỗi, cái đầu của ông bị kẹt vào khe, không thể quay lại được hoàn toàn.
"Cứu với! Mau kéo tôi ra!" – ông hét toáng lên.
Bạch Thu Diệp không biết ông ta vừa nhìn thấy gì, nhưng cô không thể để đạo diễn c.h.ế.t thật ở đây trước khi cảnh thứ ba quay xong. Cô nhanh chóng nắm lấy tay ông ta, dồn sức kéo mạnh.
Một tiếng rách chói tai vang lên – áo ông ta bị xé toạc. Đạo diễn Vương bị kéo bật khỏi khe đá như một quả bóng bơm căng, lăn vài vòng rồi ngã sấp mặt xuống nền đất trơn trượt vì mưa.
Chiếc tay áo bên trái đã đứt lìa khỏi áo, bụng ông thì chi chít những vết cào do đá cứa vào. Ông nằm phơi người ra đó, chẳng còn chút hình tượng nào.