Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 237

Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:21:47
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khi mọi người đang bàn bạc, Bạch Thu Diệp nằm bất động trên sàn, mắt nhắm nghiền nhưng trong lòng không khỏi tức tối. Cô cố gắng đảo tròng mắt ngay cả khi mí mắt khép chặt.

Kịch bản này rõ ràng là đạo diễn Vương cố tình bẫy cô. Ngay cả Tạ Lĩnh Nguyệt và Đàm Mộng Anh cũng bị biến thành phiên bản "hắc hóa", điên cuồng và mất lý trí.

Ở góc phòng, đạo diễn Vương lặng lẽ quan sát mọi người diễn lời thoại mà chính ông viết ra. Trong lòng ông ta có chút khoái trá: cuối cùng cũng gài được Bạch Thu Diệp một vố ra trò.

Tuy nhiên, sự vui sướng ấy chưa kéo dài bao lâu thì nỗi lo lại ùa đến. Nếu trong thời gian Bạch Thu Diệp bị nhốt mà ông phải đi theo nhóm còn lại – đặc biệt là mấy người tâm lý bất ổn như Tạ Lĩnh Nguyệt – thì nguy cơ bị NG là rất cao.

Ông ta nhớ rất rõ cảm giác chênh vênh, lạc lõng khi từng đứng một mình trên sàn diễn, không ai phối hợp.

Tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn nếu ông cũng bị “chia tách” như vai quần chúng từng do Bạch Thu Diệp thủ diễn – những người tự tìm cách kết nối với kịch bản thường rơi vào vòng xoáy tử vong.

Đúng lúc ấy, Hạ Tử Trạc lên tiếng:

“Thế còn lão Vương thì sao?”

Anh ta nhân lúc các nhân vật đang tạm dừng chuyển cảnh, chen thêm một câu thoại ngẫu hứng.

Tô Vân lập tức hùa theo:

“Ông ta cùng phe với Bạch Thu Diệp, nhốt chung luôn đi.”

Đạo diễn Vương hoảng hốt:

“Tôi không phải! Tôi không liên quan mà!”

Chưa kịp nói dứt câu, gáy ông ta cũng lĩnh trọn một cú đập bằng chai.

Lần này vẫn là Tạ Lĩnh Nguyệt ra tay. Cô cắn môi, tay run bần bật:

“Xin lỗi… tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác…”

Đàm Mộng Anh dịu giọng:

“Tốt lắm, làm rất đúng.”

Đạo diễn Vương xây xẩm mặt mày, không kịp kêu thêm câu nào thì đã ngã lăn quay ra đất.

Cú đập này không phải giả. Ông ta thật sự bị choáng.

Trong đầu ông ta chỉ còn duy nhất một suy nghĩ:

Lũ diễn viên khốn khiếp này! Có phải chúng đang trả thù mình không?!

Nội quy đúng là có cấm làm tổn thương chủ thuê… nhưng khi bọn họ đang diễn thì lại khác. Một cảnh đánh, một cú tát – miễn là hợp tình hợp lý trong kịch bản thì không ai bị tính là vi phạm.

Lúc này, đạo diễn Vương dần mất ý thức. Trước mắt ông tối sầm lại.

Khi tỉnh dậy, ông thấy mình đang nằm trên sàn đất lạnh ngắt, bụi bám đầy mặt, xung quanh tối om.

Ông từ từ ngồi dậy, vừa phủi bụi vừa lờ mờ nhận ra – không xa có một bộ xương trắng toát đang nằm bất động.

“Á——!!!” Vương đạo diễn hét toáng lên.

Ngay trước mặt ông, Bạch Thu Diệp vẫn nằm yên, không động đậy chút nào.

Ông rụt rè hỏi:

“Cô tỉnh chưa vậy?”

Không có hồi âm. Bạch Thu Diệp vẫn giữ nguyên tư thế như thể thực sự đã bị đánh bất tỉnh.

Nhưng đạo diễn Vương biết rõ – cú đánh lúc nãy chỉ mang tính tượng trưng, không thể khiến cô ngất thật.

Cô đang giả vờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/237.html.]

Ông ta định mắng một câu cho hả giận, nhưng rồi sực nhớ – tình tiết này là do chính mình viết ra.

Theo như kịch bản, Bạch Thu Diệp phải nằm im cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng khóc, lúc đó mới được phép “tỉnh lại”.

Đạo diễn Vương ngồi thu mình một chỗ, không dám lại gần bộ xương kia, cũng chẳng dám bén mảng đến phía tấm bình phong, nơi t.h.i t.h.ể của Chu Châu Chu đang nằm.

Nếu không phải vì Bạch Thu Diệp tự tiện bịa thêm lời thoại, đạo diễn Vương đã chẳng bị nhốt cùng trong tầng hầm thế này.

Một lúc sau, ông ta nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài vọng lại.

Đạo diễn Vương rùng mình, vội bước đến đẩy nhẹ Bạch Thu Diệp.

Cuối cùng cô cũng tỉnh lại với vẻ mơ màng, vừa xoa gáy vừa lẩm bẩm:

"Ai vừa ra tay vậy? Dám đánh lão tử?"

Giống như cố tình lờ đi sự hiện diện của đạo diễn Vương, cô liếc mắt xung quanh, gằn giọng:

"Khốn thật, bọn khốn đó dám nhốt lão tử vào đây."

Nói xong, ánh mắt cô cuối cùng cũng dừng lại trên người đạo diễn Vương:

"Ủa, lão Vương, ông cũng ở đây hả?"

Vương đạo diễn giận dữ đáp lại ngay:

"Sao tôi lại ở đây à? Không phải tại cô hại tôi chắc!"

Câu này khiến Bạch Thu Diệp hơi bối rối, không hiểu ông ta đang ám chỉ chuyện gì. Nhưng rồi cô cau mày, nói như thể bị xúc phạm:

"Gì chứ, đến cả họ hàng nhà tôi cũng bị lôi vào chuyện này à?"

Đạo diễn Vương không kiềm được nữa, mắng thẳng:

"Họ hàng cái đầu cô! Tôi thấy là cả đàn heo nhà cô bị lôi vào thì có!"

Dưới cơn giận của ông ta, Bạch Thu Diệp vẫn dửng dưng, chẳng mảy may cảm thấy áp lực hay tội lỗi gì. Dù sao, chuyện này ông ta cũng tự chuốc lấy thôi.

Cô đứng dậy, bắt đầu đọc lời thoại theo đúng kịch bản:

Mộng Vân Thường

"Để coi, chờ lão tử thoát ra ngoài, lột da từng đứa một… À không, khỏi cần đợi, mấy người đó chắc chắn không sống qua nổi đêm nay đâu."

Vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng khóc nỉ non đầy ma mị.

Tiếp theo là tiếng dây xích rơi loảng xoảng xuống nền đất. Cánh cửa trước mặt hai người bỗng khẽ mở, để lộ ra lối đi đen kịt phía trước.

Trong kịch bản của Bạch Thu Diệp, cô được chỉ định phải đi vào lối đi ấy, đi đến tận cùng rồi leo lên trên. Sau đó là phần chạy trốn.

Những cảnh chuyển tiếp bị rút ngắn, giống như một bộ phim bị cắt mất vài phân đoạn. Nghe thì có vẻ như khoảng trống nghệ thuật, nhưng cô biết rõ — đây chính là cái bẫy mà đạo diễn Vương giăng ra cho mình.

Cô liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi không nói không rằng đẩy cửa bước ra.

Một luồng gió lạnh ẩm thấp ùa vào mặt, mang theo mùi mốc và cảm giác lạnh lẽo buốt sống lưng.

Hai người bước ra khỏi căn phòng. Khi vừa đến cầu thang, Bạch Thu Diệp bỗng lên tiếng:

"Lão tử muốn xem thử, rốt cuộc trong cái nhà này đang giấu cái gì quái gở."

Nói rồi, cô quay người rẽ thẳng vào lối đi đen ngòm.

Đạo diễn Vương chần chừ đứng lại. Nhìn sâu vào hành lang tối om, trong lòng ông ta dâng lên một nỗi sợ mơ hồ. Ông quyết định không đi theo.

Những gì ông ta sắp xếp tiếp theo dành cho Bạch Thu Diệp, tuy không có cảnh quỷ dữ xuất hiện trực diện, nhưng cô sẽ bị rơi vào ảo giác.

Những lá bùa mà cô vẽ có thể tiêu diệt lệ quỷ, nhưng để phá vỡ ảo giác thì sao? Đó lại là chuyện khác.

Loading...