Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 235
Cập nhật lúc: 2025-06-17 11:59:01
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng ông tràn ngập sự hối hận. Nếu có thể quay ngược thời gian, ông nhất định sẽ nhận lấy những lá bùa mà Bạch Thu Diệp từng đề nghị.
Sau vài giây lưỡng lự, ông đưa ra quyết định:
Đi theo Bạch Thu Diệp là lựa chọn an toàn nhất.
Mặc dù trong lòng rất không cam tâm, ông vẫn phải chấp nhận. Thật khó chịu khi phải dựa dẫm vào người khác, đặc biệt là người mà ông không ưa.
Ông quay sang nói với năm người còn lại:
“Các cậu cứ thoải mái. Tôi đi xem Bạch Thu Diệp thế nào.”
Tô Vân và nhóm người kia lập tức nghĩ ngay đến một khả năng:
“Ông ta muốn trả thù. Nhất định là vậy.”
“Bạch Thu Diệp nguy rồi.”
“Cũng tội cho đạo diễn Vương…”
Lúc này, Bạch Thu Diệp vừa đặt chân lên tầng hai thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng. Theo như kịch bản, những người còn lại vẫn sẽ nán lại dưới tầng một một lúc nữa, vậy nên người đi theo cô chỉ có thể là đạo diễn Vương – người đang tạm thời không có cảnh quay.
Không cần quay đầu lại, Bạch Thu Diệp buông lời châm chọc:
“Ông Vương à, ông mù rồi mà còn đi nhanh vậy? Coi chừng té gãy răng đấy.”
Đạo diễn Vương vì quá vội vàng đuổi theo cô mà quên mất rằng vai của mình là một ông thầy bói mù. Nghe cô nói, ông ta âm thầm rủa thầm, nhưng vẫn phải miễn cưỡng dựng phong cách nhân vật, giơ gậy trúc lên gõ vài cái vào bậc cầu thang để lấy lại dáng vẻ.
Ông lấy cớ hỏi một câu cho có lệ:
“Cô định đi đâu?”
Bạch Thu Diệp đáp:
“Cái tên Đinh Nham kia nhìn là biết có vấn đề, tôi lên phòng hắn xem thử.”
Đạo diễn Vương tất nhiên thừa biết cô đang đi đâu – vì kịch bản là do chính ông viết ra mà.
Ông lặng lẽ theo cô lên tầng ba.
Muốn lên gác xép, họ phải đi qua một chiếc cầu thang nhỏ và hẹp. Bạch Thu Diệp đi trước, còn đạo diễn Vương theo sau với cây gậy trúc. Gậy cứ va vào bậc cầu thang rồi suýt đập vào mặt khiến ông vừa mệt vừa bực, cảm giác xấu hổ cứ chồng chất. Sự khó chịu dành cho Bạch Thu Diệp cũng vì thế mà càng tăng.
Gác xép hiện ra trước mắt, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến cả hai nhíu mày. Sàn nhà được trải một tấm thảm lông màu xám, trên đó vương vãi những mẩu vụn thức ăn. Xung quanh chất đầy đồ đạc cũ kỹ lộn xộn.
Bạch Thu Diệp đảo mắt quan sát khắp nơi, rồi lên tiếng theo đúng kịch bản:
“Chỗ này… không biết cái tên điên kia đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi.”
Đạo diễn Vương buột miệng đáp:
“Mười năm.”
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp lập tức quay đầu nhìn ông ta:
“Sao ông biết?”
Đạo diễn Vương lập tức cứng họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/235.html.]
Phải rồi… làm sao ông ta biết được?
Trong vai trò của mình, ông chỉ là một thầy bói mù được mời tới để trừ tà, hoàn toàn không thể biết thông tin chi tiết như vậy – trừ khi ông là người viết kịch bản.
Mộng Vân Thường
Ngay lúc đó, cả căn gác xép khẽ rung lên. Mấy mảnh gỗ trên trần nhà rơi lả tả xuống, cửa kính rung bần bật, phát ra những tiếng lách cách chói tai như sắp vỡ tung.
Sắc mặt đạo diễn Vương tái đi. Ông biết quá rõ chuyện gì sắp xảy ra:
Ông đã phạm sai lầm phá vỡ logic của kịch bản.
Và rất có thể… ông sắp bị NG – bị loại khỏi phó bản.
Biểu cảm của Bạch Thu Diệp cũng thay đổi rõ rệt. Cô hiểu: nếu đạo diễn Vương NG, cảnh quay thứ hai sẽ phải làm lại từ đầu.
Nhưng… phó bản thì chưa chắc sẽ quay lại cùng lúc.
Trong lần tham gia phó bản trước, cô từng chứng kiến một cơ chế kỳ lạ: vai trò “chủ thuê” có thể được truyền từ NPC này sang NPC khác khi người đầu tiên c.h.ế.t – cho đến khi kết thúc phó bản.
Nếu đạo diễn Vương NG, rất có thể “đạo diễn” tiếp theo sẽ là chính lệ quỷ nguyền rủa ngôi biệt thự này.
Nghĩ đến đó, sống lưng cô lạnh toát. Dù không ưa gì đạo diễn Vương, thậm chí còn từng mong ông ta biến mất, nhưng nếu để lệ quỷ thay thế ông ta… thì cả nhóm sẽ nguy to.
Ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp hít một hơi sâu, đổi giọng nói:
“Chẳng lẽ… là ông tính được à?”
Câu nói vừa dứt, sàn nhà dưới chân họ cũng bớt rung lắc.
Đạo diễn Vương lập tức bắt nhịp:
“Phải… đúng thế. Tôi bấm tay tính toán, đoán được hắn ta sống ở đây đã mười năm rồi.”
Bạch Thu Diệp tròn mắt ngạc nhiên:
“Lão Vương đúng là thần nhân!”
Hai người phối hợp tung hứng, cuối cùng cũng khiến căn nhà bình ổn trở lại.
Bên ngoài không ai hay biết có điều gì bất thường, nhưng cả hai đều âm thầm thở phào.
Quá nguy hiểm. NG xảy ra dễ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Đạo diễn Vương lặng lẽ liếc nhìn Bạch Thu Diệp, ánh mắt có chút trách cứ.
Lời thoại ban nãy của đạo diễn Vương cùng lắm chỉ có thể coi là ông đang tìm cớ nói qua loa với tay sai trong kịch bản. Cái cớ đó không đủ sức thuyết phục. Nếu ông ta lại lỡ lời thêm lần nữa, có khi chưa kịp phản ứng đã bị NG ngay lập tức rồi.
Hiện tại, ông ta chỉ là một vai quần chúng, hoàn toàn không có đất diễn. Nếu muốn tiếp tục tồn tại trong kịch bản, ông phải tự tạo ra mối liên kết với căn nhà này – bằng mọi giá hòa mình vào tình huống. Có như vậy, ở cảnh sau, ông mới mong có cơ hội thể hiện ổn định hơn.
Nghĩ vậy, đạo diễn Vương liền nhanh chóng bổ sung thêm một câu:
— Thật ra, tôi được một người phụ nữ mời đến đây để trừ tà. Bà ấy đã sống trong căn nhà này hơn mười năm rồi. Tôi từng nghe bà nhắc đến tên gã điên đó.
— Người điên đó chắc chắn là người hiểu rõ nơi này hơn cả chủ nhà. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra anh ta.
Bạch Thu Diệp liếc mắt nhìn ông ta một cái, trong lòng không khỏi bực bội. Toàn bộ lời đạo diễn Vương nói đều vô dụng. Bởi lẽ trong kịch bản đã viết rất rõ: tay sai sẽ một mình phát hiện ra gã điên đang bị trói trên gác mái.
Sau khi chạm mặt tay sai, gã điên sẽ đột nhiên la hét dữ dội, chỉ vào tay sai mà gào thét. Mọi người sẽ hiểu nhầm, nghĩ rằng tay sai có vấn đề. Để phòng ngừa rủi ro, họ sẽ quyết định nhốt tay sai vào hầm.