Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 234

Cập nhật lúc: 2025-06-17 11:49:40
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Hạc lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng đều đều: "Cô ấy cấp 1, nhưng biểu hiện không giống cấp 1. Có thể vì cô ấy không thể thăng cấp."

"Cũng giống dị chủng vậy." – Liễu Hạc tiếp lời – "Chúng đã chết, nên đâu còn khái niệm cấp độ. Chắc vì vậy tôi mới có chút liên tưởng."

Lãnh Ngọc Long chăm chú quan sát biểu cảm của Liễu Hạc, sau đó nói: "Cậu không nói dối."

Liễu Hạc nhẹ gật đầu: "Ừm."

Những gì cậu nói đúng là sự thật – một phần sự thật.

Bởi vì với Lãnh Ngọc Long, một lời nói dối vụng về cũng sẽ nhanh chóng bị bóc mẽ.

Cậu chọn nói thật, để che giấu một sự thật lớn hơn – đó là lý do tại sao cậu lại nói thật.

Mộng Vân Thường

Lãnh Ngọc Long nhún vai: "Tôi đoán cậu cũng không rõ rốt cuộc Dung Vọng đang giấu cái gì. Đợi anh ta tỉnh lại rồi sẽ biết thôi."

Trong phó bản, đạo diễn Vương đứng cạnh nhóm diễn viên còn lại, gương mặt vừa gượng gạo vừa phức tạp. Có chút lúng túng, có cả oán trách, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, xa cách thường thấy.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm vì nhân vật mình đang đóng là một người mù—ít ra như vậy thì không cần phải chạm mắt hay giả vờ tự nhiên trước những diễn viên mà trước đây ông ta từng ra lệnh sai bảo.

Những người còn lại cũng chẳng tiện nói gì thêm về sự xuất hiện bất ngờ của ông ta, bởi cảnh quay vẫn phải tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc ấy, một đoạn nhạc vang lên—giọng nữ ngân nga nhẹ nhàng, mơ hồ như vọng ra từ chiếc máy hát cũ, mang theo cảm giác lạc lõng, cổ điển, giống như âm thanh từ những thước phim đen trắng ngày xưa.

Hạ Tử Trạc lập tức đổi sắc mặt, gắng làm ra vẻ căng thẳng, nhưng biểu cảm của cậu ta lại kỳ cục đến mức trông giống đang cố nhịn cười.

Theo đúng kịch bản, chủ nhà nghe đoạn nhạc này phải lộ vẻ hoang mang, lo sợ lẫn buồn bã, nhưng diễn xuất của Hạ Tử Trạc lại khiến không khí trở nên nửa hài nửa lạ.

Đàm Mộng Anh lên tiếng: “Chú Hạ, nhà chú còn ai ở nữa sao?”

Tằng Nhàn Tình lập tức thay đổi sắc mặt, cướp lời phủ nhận: “Nói bậy! Nhà tôi chỉ có tụi mình, còn ai được nữa?”

Đàm Mộng Anh chau mày: “Nhưng nếu không còn ai, vậy bản nhạc này là từ đâu ra?”

Hạ Tử Trạc lúng túng đáp: “À… cái máy hát đó là đồ cổ để lại từ thời chủ nhà cũ. Có lẽ nó bị hỏng, tự phát ra âm thanh.”

Tô Vân hỏi tiếp: “Vậy chủ nhà cũ là ai vậy? Họ từng xảy ra chuyện gì?”

Hạ Tử Trạc ậm ừ: “Tôi chỉ là người mua lại căn nhà thôi. Đâu phải bạn bè thân thiết gì với họ mà biết rõ.”

Lúc này, Bạch Thu Diệp bước lên một bước, lạnh lùng lên tiếng: “Căn nhà này từng có người chết, ông định giấu tụi tôi tới bao giờ?”

Cô giơ nắm đấm, ánh mắt đầy cảnh cáo: “Nếu không nói, tôi sẽ đ.ấ.m nát đầu ông bây giờ.”

Hạ Tử Trạc giật mình, lập tức trốn sau lưng Đàm Mộng Anh, vừa run vừa la: “Tôi nói! Tôi nói hết!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/234.html.]

Cậu ta nuốt nước bọt, vội vàng kể lại: “Thực ra người bán căn nhà cho tôi không phải chủ nhà cũ mà là cháu xa của họ. Anh ta bán rất rẻ, nhưng kèm theo một điều kiện: tầng một không được ở, cũng không được cải tạo gì.”

“Lúc đó tôi thấy hơi lạ, nhưng giá như thế thì quá hời. Dù chỉ ở được tầng hai với ba thôi cũng lời to rồi. Cho nên tôi cố tình làm ngơ.”

Hạ Tử Trạc lộ vẻ bất an: “Tôi ở đây đã lâu mà cũng chẳng thấy chuyện gì lạ xảy ra.”

Đàm Mộng Anh truy hỏi: “Vậy tức là ông chưa từng ngủ dưới tầng một?”

“Không. Tôi chỉ giả vờ có người dùng phòng ở tầng một để các cô cậu không nghi ngờ gì thôi.”

“Không lừa vậy, các cô cậu dám thuê sao?” Hạ Tử Trạc thành thật: “Tụi tôi vẫn luôn ở tầng ba, điều này mấy người cũng biết rồi mà.”

Lúc này, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.

Tạ Lĩnh Nguyệt rùng mình hỏi: “Vậy những âm thanh mà tụi tôi nghe thấy vào ban đêm… là từ những căn phòng trống vang ra à?”

Hạ Tử Trạc cắn răng, nhìn xuống: “Đúng vậy. Trong nhà này làm gì có máy hát nào thật đâu.”

“Nhưng nếu nói thật, tôi sẽ mất khách thuê nhà. Nên tôi mới chọn cách im lặng.”

“Chú đúng là đang đẩy bọn tôi vào chỗ chết!” Tạ Lĩnh Nguyệt hét lên, hoảng sợ đến mức phát run: “Tôi phải dọn đi! Tôi không muốn ở đây nữa!”

Cô ta vừa hét vừa chạy về phía cửa, nhưng bị Tô Vân kéo tay lại.

“Cô điên rồi à? Bên ngoài đang mưa to, còn có cảnh báo bão. Bây giờ có muốn cũng không kiếm được xe, cuốc bộ mà về thì c.h.ế.t dở!”

Tạ Lĩnh Nguyệt vùng vằng, không giữ mặt mũi gì nữa, hét lên: “Ở lại thì chẳng khác nào chờ chết! Tôi không đi thì đợi mấy thứ quỷ quái kia ăn thịt à?”

Bạch Thu Diệp đứng bên cạnh, giọng đầy chán nản: “Phiền phức thật. Ở cùng mấy người này kiểu gì cũng gặp chuyện. Tôi đi đây.”

Cô xoay người, chuẩn bị bước lên cầu thang. Nhưng đi được vài bước lại dừng lại, ngoái đầu nhìn Tô Vân, giọng lạnh lùng: “Chuyện giữa tôi với cậu vẫn chưa xong đâu. Đợi xử lý xong cái nhà này, tôi sẽ tính nợ với cậu từng chút một.”

Cô nói xong thì quay người đi tiếp.

Đứng tại chỗ, đạo diễn Vương lúng túng không biết nên làm gì. Nhân vật của ông ta bị gán chặt vào thiết lập do Bạch Thu Diệp tự thêm vào, thành một kiểu “trợ thủ mù” theo phe cô.

Bây giờ nếu ông ta tự ý tách khỏi cô để hành động riêng thì sẽ phá vỡ logic kịch bản. Nhưng nếu cứ đứng ngoài các tình tiết chính, thì chẳng khác nào trở thành vai phụ mờ nhạt bị bỏ rơi.

Mà đạo diễn Vương biết rõ số phận của loại nhân vật đó sẽ ra sao—Chu Châu Chu là ví dụ rõ ràng nhất.

Vẫn còn một con đường khác để thoát thân – tự biên soạn lại kịch bản.

Nhưng đạo diễn Vương thừa biết, đó là lựa chọn liều lĩnh nhất, là con d.a.o hai lưỡi treo trên sợi chỉ mảnh. Ông ta chỉ là một đạo diễn phàm tục, chứ không phải cao tăng hàng ma hay thiên sư trừ tà. Với một lệ quỷ đã ký khế ước m.á.u với căn biệt thự này, dám sửa cốt truyện chẳng khác nào dâng đầu cho nó tự đến lấy.

Chính vì thế, ông ta không hề do dự mà dập tắt ngay tia hy vọng cuối cùng ấy trong đầu mình.

Loading...