Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 232
Cập nhật lúc: 2025-06-16 12:42:31
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí căng thẳng bị phá vỡ khi Đàm Mộng Anh lên tiếng: "Tôi vừa lên gác xép tìm mà không thấy Đinh Nham đâu cả. Không rõ anh ta đi đâu rồi."
"Chắc lại bày trò trốn tìm. Tìm không ra cũng chẳng có gì lạ." – Hạ Tử Trạc nhún vai: "Mọi người đừng lo quá. Đợi đến sáng mai rồi chúng ta báo cảnh sát cũng chưa muộn."
"Thế còn Chu Châu Chu? Tại sao cô ấy chết?" – Tạ Lĩnh Nguyệt bỗng đứng bật dậy, ánh mắt căng thẳng.
"Biết đâu là do Bạch Thu Diệp giết." – Tô Vân lạnh nhạt đáp – "Cô ta là người đến đây muộn nhất. Mà mục đích của cô ta thì ai biết rõ chứ?"
Mộng Vân Thường
"Không phải cô ta đến tìm anh sao?" – Hạ Tử Trạc nhìn anh với ánh mắt khó chịu – "Tôi thề, căn nhà của tôi vốn đang yên ổn, chỉ vì anh mà thành ra cái ổ quỷ ám!"
Tô Vân cúi mắt, giọng điềm đạm: "Anh dựa vào đâu mà chắc chắn cô ta đến đây vì tôi? Mấy lá bùa cô ta mang theo, chẳng lẽ các anh không nhìn thấy à?"
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu chỉ vì tôi, cô ta đâu cần chuẩn bị kỹ như vậy. Rõ ràng là đã có dự tính từ trước, tôi chỉ là cái cớ để cô ta bước vào căn nhà này."
Mấy người còn lại đều bắt đầu d.a.o động. Lý lẽ của Tô Vân tuy nghe có vẻ gượng ép, nhưng lại hợp tình hợp lý đến kỳ lạ. Chỉ có Đàm Mộng Anh là vẫn chưa tỏ thái độ. Cô ta nhìn Tô Vân bằng ánh mắt sâu xa khó đoán, như đang phân tích gì đó trong đầu.
Ngay lúc đó, một âm thanh vang lên từ tầng trên.
Rầm! – tiếng cửa mở rõ ràng vọng xuống từ lầu hai.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy khúc cua nơi cầu thang trắng toát, không có ai xuất hiện.
“Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành! Chết đi!”
Giọng Bạch Thu Diệp vang lên đầy khí thế từ tầng trên.
Tất cả đều đã xem qua kịch bản của cô. Ai cũng biết giờ phút này cô đang đối mặt với một lệ quỷ treo cổ – một phân cảnh được đạo diễn Vương thiết kế như cái bẫy c.h.ế.t người.
Nội dung trong đoạn kịch bản đó cực kỳ hiểm độc, nếu xử lý không khéo, cô rất dễ bị "cho ăn cơm hộp" tại chỗ.
Thậm chí, mạch truyện sau đó của nhóm diễn viên chính gần như không liên quan gì đến cô. Kể cả có bị loại ngay trong cảnh đó, tiến trình câu chuyện vẫn trơn tru như không có gì xảy ra.
Nói trắng ra, đạo diễn Vương đã chuẩn bị tinh thần "khai tử" Bạch Thu Diệp ngay trong cảnh mở cửa đó.
Vì vậy, tuy mọi người vẫn đang diễn tiếp cảnh của mình, nhưng ánh mắt họ đều lặng lẽ hướng lên tầng hai.
Họ nghĩ, có lẽ chỉ vài phút nữa, một tiếng thét thất thanh sẽ vang lên, rồi cô sẽ biến mất khỏi ván cờ này như chưa từng tồn tại.
Thế nhưng, điều họ nghe tiếp theo lại là... giọng đàn ông.
Một người đàn ông rõ ràng đang đối thoại với Bạch Thu Diệp trên tầng lầu.
Ai nấy lập tức giật mình. Bởi theo những gì biết được từ kịch bản, trên lầu chỉ có mình cô.
Vậy thì... người đàn ông đó là ai?
Khi còn đang hoang mang, thì bóng Bạch Thu Diệp xuất hiện ở đầu cầu thang.
Cô thản nhiên bước xuống, bình tĩnh như thể vừa đi dạo một vòng chứ không phải vừa sống sót qua một cái bẫy c.h.ế.t người.
Cả đám sững sờ nhìn cô. Họ không thể tin được rằng cô thực sự vượt qua được cảnh vừa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/232.html.]
Nhưng điều khiến bọn họ choáng váng hơn nữa — là người đi phía sau cô.
Một người đàn ông, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Khi khuôn mặt ông ta hiện rõ, có người suýt làm rơi cả đạo cụ trên tay.
Là… đạo diễn Vương!
Người đàn ông vừa nói chuyện với Bạch Thu Diệp, lại chính là đạo diễn Vương – người mà ai cũng tưởng đang ở dưới tầng cùng họ.
Ông ta cầm một cây gậy tre trong tay, giống như một người mù, từng bước một gõ nhẹ xuống mặt sàn, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Không ai hiểu chuyện quái gì đang diễn ra nữa.
Mặc dù đứng cách khá xa, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của đạo diễn Vương.
Lúc này, trong đầu Tạ Lĩnh Nguyệt chợt hiện lên một chi tiết mà cô ta đã từng bỏ qua—trước khi bắt đầu cảnh quay thứ hai, bọn họ từng thấy đạo diễn Vương đi cùng một nhân viên hậu trường lên tầng hai.
Khi máy quay khởi động, chỉ có nhân viên trở xuống.
Khi ấy cô ta còn cho rằng mình nhìn nhầm, ai ngờ đạo diễn Vương thật sự không quay lại cùng.
Và bây giờ, ông ta lại bất ngờ xuất hiện trong cảnh quay, hơn nữa không phải với vai trò đạo diễn, mà là… một diễn viên.
Không những vậy, còn vào vai một nhân vật có phần bất lợi—một người đàn ông mù.
Toàn bộ nhóm người còn lại gần như đều ngớ người. Không ai còn để tâm vào việc diễn nữa, trong đầu họ chỉ có duy nhất một câu hỏi:
Bạch Thu Diệp đã làm gì với đạo diễn Vương vậy?
Cả hai đã cùng nhau đi xuống cầu thang, ánh mắt mọi người dồn về phía họ, như đang quan sát một cặp “nạn nhân – hung thủ” chứ không phải bạn diễn cùng nhóm.
Theo kịch bản, Đàm Mộng Anh sẽ là người cất lời đầu tiên: “Vừa rồi trên lầu không có chuyện gì chứ?”
Câu hỏi có vẻ đơn giản, nhưng ẩn sau đó là mối nghi ngờ ngày càng rõ ràng – rõ ràng cô ta muốn biết tình trạng của đạo diễn Vương.
Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp: “Chạm trán với một thứ dơ bẩn. Tôi đã đuổi nó đi rồi, nhưng nó vẫn chưa rời khỏi ngôi nhà này.”
Đúng như kịch bản, những người còn lại bắt đầu thể hiện sự lo lắng, nhưng nét mặt ai nấy đều ngầm lộ vẻ mất kiểm soát – không vì con quỷ trong câu chuyện, mà là vì tình huống đang diễn ra trước mắt.
Sau đoạn lời thoại cài sẵn, tiếp theo là phần ứng biến tự do.
Ngay lập tức, Hạ Tử Trạc nắm bắt cơ hội, lên tiếng: “Ông này là ai vậy?”
Trong vai chủ nhân căn biệt thự – người nắm rõ lịch sử của nơi này – việc cậu ta đặt câu hỏi là hoàn toàn hợp lý.
Bạch Thu Diệp không chần chừ: “Ông ấy là ông Vương, bạn của ba tôi. Từng nhận lời giúp trừ tà trong căn nhà này.”
Câu trả lời vừa dứt, cả nhóm như c.h.ế.t lặng.
Gì cơ? Đạo diễn Vương bây giờ còn là thầy pháp?!