Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 230
Cập nhật lúc: 2025-06-16 12:24:52
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù rõ ràng đây là tình tiết ông ta đã thiết kế, nhưng giờ thấy cô nghiêm túc vẽ bùa từng bước theo đúng kịch bản, không hề chống đối hay phản bác, ông ta vẫn không kìm được mà buông vài lời mỉa mai, trong lòng đầy hả hê.
Nhưng Bạch Thu Diệp chỉ cười càng lớn: “Ba tôi từng nói, hiệu quả của bùa nằm ở người vẽ, không nằm ở nguyên liệu. Ông với ba tôi tranh luận chuyện này mấy chục năm rồi mà vẫn không dứt. Tôi còn chẳng hiểu sao hai người lại có thể làm bạn nữa.”
Câu nói khiến đạo diễn Vương nghẹn họng.
Ông ta cũng muốn biết tại sao mình lại kết thân với một nhân vật hư cấu mà cô bịa ra. Rõ ràng ông ta đã viết kín cốt truyện để không chừa cho cô cơ hội thêm vào, vậy mà cô vẫn xoay sở “chen chân” được.
Càng bất mãn hơn là, những chi tiết cô thêm lại rất hợp lý, khiến mối quan hệ giữa các nhân vật dần trở nên logic và sinh động như thật.
Nếu không phải đang ở trong một bối cảnh phim giới hạn, ông ta dám cá Bạch Thu Diệp sẽ còn dám thêm cả cảnh hồi tưởng về “ba cô” vào phim.
Không còn cách nào khác, ông ta đành thuận theo nhịp cô tạo ra: “Tôi và ba cô đúng là như vậy. Mà những tư tưởng của ông ấy, sớm muộn gì cũng gây hại cho cô thôi.”
Trong lúc đạo diễn Vương còn đang nói, Bạch Thu Diệp đã làm đúng theo kịch bản – cầm xấp bùa rời khỏi phòng, tiến về phía cửa.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm một câu thoại: “Mình thì đang còng lưng nghĩ cách giải quyết, mấy người kia chắc giờ đang ngủ ngon lành hết rồi.”
Đạo diễn Vương vội vã đi theo sau, trong lòng có phần hả hê.
Theo kịch bản, Bạch Thu Diệp sẽ gặp nguy hiểm ngay khi mở cửa. Cô phải dùng những lá bùa mới để đối phó với lệ quỷ — nhưng kết cục được định sẵn: bùa của cô hoàn toàn vô dụng.
Đạo diễn Vương đứng gần đó, mắt không rời tay cô đang đặt trên tay nắm cửa. Ông ta tính toán, chỉ cần lệ quỷ xuất hiện và tấn công, ông sẽ lập tức tranh thủ lúc hỗn loạn để chạy xuống dưới, tìm những người khác cầu cứu.
Nhưng khi ánh mắt ông ta còn chưa kịp rời đi, Bạch Thu Diệp đã quay đầu liếc nhìn ông một cái rồi kéo cửa ra.
Trước mặt họ hiện ra một đôi chân treo lơ lửng giữa khung cửa, phần thân trên bị khuất phía sau. Không khí như ngưng đọng trong chốc lát.
Bạch Thu Diệp lùi lại một bước theo phản xạ.
"...Có thể... giúp tôi... tháo dây không..."
Mộng Vân Thường
Đôi chân vẫn bất động như bị cố định trong không gian, nhưng âm thanh run rẩy lại vọng xuống từ phía trên.
"Cổ tôi... đau quá... Tôi cảm thấy... sắp c.h.ế.t rồi..."
Bạch Thu Diệp không hoảng sợ. Cô đã đọc đoạn này trong kịch bản, biết rõ phải đối mặt với một lệ quỷ c.h.ế.t treo cổ. Theo chỉ dẫn, cô nhập vai, mở miệng quát lớn:
“Ngươi là ai? Tại sao ngăn đường ta?!”
“Ta mặc kệ ngươi có oan uổng gì, xuống địa ngục mà kể đi!”
Vừa dứt lời, một âm thanh giòn tan vang lên — sợi dây thừng đứt. Cơ thể nặng trĩu rơi bịch xuống nền.
Đó là một người đàn ông có vết hằn tím đen trên cổ, cánh tay và chân hắn chống xuống đất như nhện, khuôn mặt vặn vẹo nhìn cô chằm chằm, đầy oán độc.
"Cổ tôi..." – hắn rít lên qua cái lưỡi dài thượt thò ra ngoài, rõ ràng là c.h.ế.t vì bị treo cổ.
Ánh mắt của lệ quỷ như bốc lửa. Hắn ta bò tới, tay chân quặp lại như một sinh vật dị dạng sống trong hận thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/230.html.]
Đạo diễn Vương đứng yên một bên, trong đầu nhanh chóng nhớ lại kịch bản:
[Lệ quỷ: (bò trườn) (vặn vẹo) (oán khí ngập trời)]
[Tay sai: “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành! Chết đi!”]
[Tay sai: “Khó đối phó thật đấy.” (lau mồ hôi)]
Trong thâm tâm ông ta, cảnh này chắc chắn sẽ bị NG — bởi vì theo dự tính, Bạch Thu Diệp sẽ không thể thực hiện được đúng lời thoại, cũng như thất bại trong việc "trừ tà".
Nhưng ngoài dự kiến, Bạch Thu Diệp lại bắt đầu làm đúng từng bước:
“Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành! Chết đi!”
Cô ném thẳng một lá bùa trắng về phía lệ quỷ.
Ban đầu, chẳng có chuyện gì xảy ra. Lệ quỷ vẫn lao tới, ánh mắt đầy sát ý. Một giọt mồ hôi rơi từ trán đạo diễn Vương — ông ta định quay người bỏ chạy.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, lệ quỷ đột ngột khựng lại.
Nó như bị điểm huyệt, dừng ngay tại chỗ, mắt vẫn trừng trừng nhìn Bạch Thu Diệp. Chỉ vài giây sau, cơ thể hắn bắt đầu co giật dữ dội, miệng há ra đến mức cái lưỡi dài lủng lẳng còn thò ra thêm một đoạn.
Đạo diễn Vương đang xoay người, lập tức khựng lại.
Lệ quỷ vẫn chắn trước cửa. Dù muốn chạy, ông ta cũng không đi đâu được.
Ngay lúc ấy, chỗ bị dán bùa trên cơ thể lệ quỷ đột nhiên phát sáng. Một ánh viền vàng hiện lên, tia lửa b.ắ.n ra như lửa điện, rồi bùng cháy mạnh mẽ.
Không đầy vài giây, toàn thân nó hóa thành tro bụi. Không một tiếng gào thét, không một âm thanh giãy dụa — chỉ có cơ thể đang cháy như một chiếc lá khô bị tua nhanh trong phim quay chậm.
Đạo diễn Vương trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Toàn bộ tình huống đều nằm ngoài dự đoán. Bạch Thu Diệp thực sự sống sót — không chỉ vậy, cô còn g.i.ế.c được lệ quỷ.
Lá bùa cô dùng rõ ràng là loại giấy Tuyên Thành rẻ tiền, mực đen bình thường. Lẽ nào... cô không vẽ linh tinh? Cô thật sự biết vẽ bùa thật?
Nhưng cô là một diễn viên cơ mà! Sao có thể...?
Ánh mắt đạo diễn Vương nhìn Bạch Thu Diệp như nhìn thấy ma thật. Đôi đồng tử co rút, nét mặt hoảng hốt tột độ.
Thế nhưng, người kinh ngạc không chỉ có ông ta. Bạch Thu Diệp cũng bối rối chẳng kém.
Cô biết rõ mình vừa dùng một lá bùa bình an — loại cơ bản nhất, chỉ dùng để phòng ngự. Trong tất cả các phó bản cô từng tham gia, bùa bình an chỉ có tác dụng ngăn chặn một đòn tấn công của lệ quỷ, chưa từng có chuyện dùng để tấn công — càng không thể g.i.ế.c được.
Thậm chí trong phó bản “Nhân viên trực ban”, cô còn dùng cả xấp bùa mà hiệu quả chỉ ở mức cầm cự, không gây sát thương.
Hơn nữa, lá bùa này được vẽ trên giấy trắng, mực cô dùng chỉ là loại phổ thông mua trong hiệu sách gần nhà.
Cô không hiểu nổi chuyện quái gì vừa xảy ra.