Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 228
Cập nhật lúc: 2025-06-16 12:08:10
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp vẫn giữ nụ cười, đưa kịch bản sát tới trước mặt anh ta: “Anh tự xem đi, đoạn này không hợp lý chút nào. Nhân vật tay sai có tính cách nóng nảy như vậy, làm sao lại có thể nói chuyện theo kiểu này? Chẳng lẽ đạo diễn Vương định để một đoạn phi logic thế này lên phim, rồi bị cư dân mạng cười vào mặt?”
Người còn lại vội xua tay: “Cô có vấn đề thì tự đi tìm đạo diễn mà nói, tụi tôi không có quyền quyết định chuyện này.”
Bạch Thu Diệp chớp mắt, giọng mềm hơn: “Anh à, chuẩn bị quay rồi, tôi chạy lên chạy xuống chẳng phải làm lỡ thời gian của đoàn sao?”
Vừa nói, cô vừa dùng hai ngón tay đặt lên cánh tay người đối diện, nhẹ nhàng trượt lên như đang đùa giỡn. Mặt người kia lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố giữ nguyên lập trường: “Chuyện này... không đúng quy trình...”
Anh ta còn chưa kịp dứt câu thì Bạch Thu Diệp đã nhanh như chớp chụp lấy cổ tay anh ta, mạnh mẽ bẻ ra sau khiến người kia hét lên đau đớn.
“Còn muốn nói quy trình nữa không?” Cô thản nhiên hỏi.
Người còn lại kinh ngạc trừng mắt: “Buông anh ấy ra! Cô muốn bị đuổi khỏi đoàn phim à? Làm vậy là vi phạm hợp đồng đấy!”
Bạch Thu Diệp mỉm cười, đáp tỉnh bơ: “Quy tắc nghề nghiệp của tôi là không được tổn hại đến người thuê mình. Còn các anh… không nằm trong danh sách đó.”
Nhân viên bị cô khống chế mồ hôi túa ra như tắm, cố gắng nén đau lên tiếng với đồng nghiệp: “Mau đi gọi đạo diễn Vương! Cô ấy chỉ muốn làm phim tốt hơn thôi, có gì phải căng thẳng vậy!”
Nghe vậy, người còn lại không dám chậm trễ, vội vã rời khỏi phòng.
Lúc anh ta quay lại phim trường, đạo diễn Vương đang ngồi thư thái trên ghế xếp, cầm cốc giữ nhiệt uống trà. Thấy chỉ có một người trở lại, ông ta hỏi ngay: “Sao chỉ có mình cậu? Người kia đâu?”
“Anh ấy đang sắp xếp lại đạo cụ trên lầu,” nhân viên đáp.
Đạo diễn Vương gật đầu, chuẩn bị đưa cốc lên uống thêm ngụm nữa thì người nhân viên bất ngờ nói tiếp: “Bạch Thu Diệp nói kịch bản có vấn đề, muốn ông lên bàn bạc.”
Ông ta cau mày: “Cô ta lại định bày trò gì nữa đây?”
Nhân viên dè dặt: “Thật ra tôi cũng thấy phần kịch bản của cô ấy có hơi khó hiểu. Dù gì cũng mới được thêm vào, nội dung dễ có chỗ chưa ổn.”
Đạo diễn Vương lập tức đập kịch bản xuống bàn: “Ý cậu là tôi viết sai à?”
Nghĩ đến đồng nghiệp đang nằm trong tay Bạch Thu Diệp, nhân viên chỉ có thể nghiến răng gật đầu: “Vâng… là sai.”
Đạo diễn Vương trừng mắt nhìn cậu ta một lúc, sau đó đứng bật dậy khỏi ghế: “Được, tôi lên xem cô ta muốn giở trò gì!”
Trong khi đó, năm người còn lại đang ở tầng một chờ khai máy. Thấy đạo diễn Vương đột ngột xuất hiện, bước vội vào phim trường rồi đi thẳng lên tầng hai mà không thèm chào hỏi ai, ai nấy đều thấy kỳ lạ.
Tạ Lĩnh Nguyệt liếc nhìn bóng lưng ông ta, nhớ đến lời Bạch Thu Diệp từng nói, trong lòng đột nhiên run nhẹ.
Lúc đạo diễn Vương bước đến gần căn phòng ở tầng hai, Bạch Thu Diệp đã đứng sẵn ở cửa đón. Cô tươi cười, nói với giọng đầy tán thưởng: “Tôi biết ngay đạo diễn Vương là người theo đuổi sự hoàn hảo, không để lọt một chi tiết nào.”
Vừa nói, cô vừa lịch sự mời ông ta vào trong.
Nhân viên bị cô khống chế trước đó nhân cơ hội lỉnh ra khỏi phòng nhanh như gió, biến mất không dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/228.html.]
Đạo diễn Vương vào phòng, mặt không đổi sắc: “Cô có gì thì nói nhanh.”
Bạch Thu Diệp đưa kịch bản ra: “Ông nhìn chỗ này xem, nhân vật tay sai này có tính cách thô lỗ, làm sao có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế được?”
Ông ta không cần suy nghĩ, vỗ tay vào kịch bản: “Đây là đoạn anh ta độc thoại nội tâm, không phải đang nói chuyện với ai cả.”
“Nhưng độc thoại cũng cần hợp với tính cách.” Bạch Thu Diệp lắc đầu, rồi đi tới cửa phòng, bất ngờ đá mạnh một cái.
Cánh cửa lập tức đóng sập lại với tiếng rầm vang dội.
Cô quay người lại, bình thản nói: “Phải như vậy mới đúng là phản ứng của một kẻ nóng tính.”
Đạo diễn Vương vừa chỉnh lại kính râm vừa cười lạnh: “Cô hiểu gì chứ. Nhân vật đó không còn là vai phụ nhạt nhòa như trước nữa. Có nhiều cảnh quay như vậy, nội tâm chắc chắn sâu sắc hơn rất nhiều. Dù vẻ ngoài có nóng nảy, cũng không có nghĩa là lúc nào cũng phải bộc phát cảm xúc.”
Bạch Thu Diệp hơi bất ngờ: “Tôi không ngờ ông còn quan sát tỉ mỉ đến thế. Quả nhiên danh tiếng của đạo diễn Vương không phải tự nhiên mà có.”
Mộng Vân Thường
Nghe vậy, đạo diễn Vương tỏ ra vô cùng hài lòng. Ông ta cười tự đắc: “Phân tích nhân vật là sở trường của tôi đấy—”
Nụ cười chưa kịp kéo dài, ông ta đột ngột khựng lại. Ánh mắt lướt tới phía cửa, nơi Bạch Thu Diệp đang đứng, tay cầm một nén hương đang cháy đỏ.
“Cô làm gì vậy?” Ông ta cảnh giác hỏi.
Bạch Thu Diệp thản nhiên đáp: “Còn chưa đến một phút nữa là đến giờ quay. Tôi sợ muộn nên thắp hương trước.”
Đạo diễn Vương lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Tránh ra, tôi phải ra ngoài.”
“Thật ra tôi đã thắp hương từ lâu rồi.” Bạch Thu Diệp đứng chắn ở cửa, giọng điệu bình thản như đang trò chuyện hằng ngày. “Đạo diễn Vương, ông hay đạo diễn cảnh quay, sao hôm nay không thử một lần diễn thật đi?”
Ngay lúc đó, tiếng "Action!" vang lên từ loa phóng thanh, âm thanh méo mó vọng qua hành lang, xuyên qua lớp cửa, lọt vào căn phòng khiến không khí chợt nặng nề lạ thường.
Bạch Thu Diệp lúc này mới rời cửa, đi theo nhịp kịch bản, đến cạnh bàn rồi lật một tờ giấy trắng.
Đạo diễn Vương vẫn đứng sững nơi ngưỡng cửa. Phải mất vài giây ông ta mới xoay người lại, thần sắc nặng trịch.
Bạch Thu Diệp đã biết. Cô đã phát hiện ra chân tướng ẩn sau buổi quay.
Sự thật là, không ai còn cần đạo diễn Vương nữa.
Vị đạo diễn từng tự sát đã nguyền rủa căn biệt thự này, và từ đó, mỗi lần đến giờ quay, mọi cảnh đều tự động diễn ra dưới ảnh hưởng của lời nguyền.
Diễn viên không có quyền từ chối.
Ai đứng trước máy quay đều phải diễn theo quy tắc.
Một khi mắc lỗi NG, kết cục sẽ là bị “loại bỏ”—không phải khỏi đoàn phim, mà là khỏi cuộc sống này.