Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 223
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:38:43
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Mộng Anh có chút hoảng hốt: "Anh ta thật sự chỉ là chưa xuống… hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Hạ Tử Trạc lập tức đứng dậy, vẻ mặt vốn trẻ con nay nghiêm túc đến lạnh người: "Đi tìm anh ta ngay. Cảnh quay thứ hai còn chưa bắt đầu, Chu Châu Chu đã chết. Nếu lại mất thêm một người, phim này không quay nổi nữa đâu."
Không ai phản bác.
Bởi vì tất cả đều biết rõ: mỗi cảnh quay ít nhất sẽ có một người c.h.ế.t – một nhân vật “pháo hôi” đúng nghĩa.
Số người càng đông, khả năng sống sót càng cao.
Nếu Đinh Nham c.h.ế.t trong lúc nghỉ, không chỉ kịch bản sẽ mất cân bằng, mà sự tồn tại của anh ta cũng vô nghĩa. Một cái c.h.ế.t không mang lại lợi ích gì cho bất kỳ ai.
Nghĩ đến đây, không ai tiếp tục ăn nữa.
Tất cả đồng loạt đặt hộp cơm xuống, cùng nhau tiến về phía gác xép để tìm Đinh Nham.
Thế nhưng khi cả nhóm đến nơi, Đinh Nham lại hoàn toàn biến mất. Không thấy người, cũng chẳng có thi thể. Cứ như thể anh ta đã tan biến khỏi cõi đời này, không để lại chút dấu vết nào.
Mộng Vân Thường
Bọn họ quay trở ra, đứng ở hành lang tầng ba lớn tiếng gọi tên Đinh Nham. Mấy người cùng lúc hét lên, âm lượng đủ lớn để vang khắp căn nhà. Nếu Đinh Nham còn ở đâu đó trong đây, chắc chắn sẽ nghe được.
Nhưng sau một hồi gọi mãi vẫn không có động tĩnh gì.
“Tìm không thấy.” Hạ Tử Trạc thở dài, vẻ mặt hơi nặng nề. “Có lẽ anh ta đã gặp chuyện gì rồi.”
Tạ Lĩnh Nguyệt gật đầu: “Xem ra ngay cả vai phụ, trong khoảng thời gian kịch bản tạm ngưng cũng vẫn có thể gặp nguy hiểm. Mà đã như vậy thì vai chính cũng đâu ngoại lệ.”
“Chúng ta nên hỏi mấy người làm trong phim trường xem căn biệt thự này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Đàm Mộng Anh kéo tay áo Tô Vân, thấp giọng đề nghị. “Anh thấy sao?”
Ai nấy đều đồng tình. Ai cũng muốn biết bí mật gì ẩn sau căn biệt thự khiến đoàn phim trước kia liên tiếp gặp án mạng như thế.
Họ nhanh chóng rời khỏi căn nhà, bước qua cánh cửa đen dẫn ra ngoài phim trường. Các nhân viên hậu trường thấy họ đi qua cũng không hề ngăn cản, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái rồi quay lại với công việc.
Tô Vân đưa ra ý kiến: “Đêm xuống âm khí nặng, tôi đề nghị chia thành hai nhóm. Mỗi nhóm nên có ít nhất một nam giới để trấn áp âm khí.”
Bạch Thu Diệp nhướn mày: “Nếu dương khí của các anh thực sự có ích, thì tại sao đến giờ toàn là đàn ông bị c.h.ế.t và mất tích?”
Tô Vân: “…”
Hạ Tử Trạc: “…”
Câu nói ấy chẳng khác gì một mũi tên đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng của hai người, khiến họ nghẹn họng không biết đáp gì.
May mà Đàm Mộng Anh nhanh chóng lên tiếng hoà giải: “Tôi thấy đề nghị của Tô Vân cũng có lý. Trước kia tôi từng vào một phó bản yêu cầu nam nữ phối hợp. Biết đâu phó bản này cũng có thiết lập tương tự thì sao.”
Cuối cùng, nhóm của Bạch Thu Diệp gồm ba người: cô, Tạ Lĩnh Nguyệt và Hạ Tử Trạc. Nhóm còn lại thì do Tô Vân dẫn đầu. Nhóm của Thu Diệp đi về phía văn phòng phim trường, nhóm kia thì đến khu chòi bảo vệ gần cổng để dò hỏi thông tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/223.html.]
Mặc dù nhân viên hậu trường không rõ ràng về lịch sử của căn biệt thự, nhưng họ rất rành vị trí các khu vực trong phim trường, chỉ dẫn khá tỉ mỉ.
Trên đường đi, nhóm của Bạch Thu Diệp bước qua một lối đi lát đá hẹp. Hai bên là những toà nhà kiểu cũ, tường loang lổ, mái ngói đổ bóng âm u. Dưới mỗi mái hiên tối tăm, như thể đang ẩn nấp những sinh vật quỷ quái, chỉ chờ cơ hội vồ lấy họ.
Không lâu sau, cả ba cũng đến được trước toà văn phòng phim trường. Tòa nhà này có phong cách kiến trúc không khác biệt so với các công trình khác trong phim trường. Nếu không có ánh đèn hắt ra từ phòng trực ban và lời chỉ dẫn trước đó, e là họ đã không nhận ra nổi.
Lần theo ánh sáng từ khung cửa sổ, họ leo lên tầng hai. Hạ Tử Trạc giơ tay gõ cửa.
Một giọng nữ mơ màng vang lên từ bên trong: “Ai đấy?”
“Chúng tôi là diễn viên trong đoàn phim ‘Khóc Oán’,” Hạ Tử Trạc đáp.
Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác đứng chắn ngay lối vào. Ánh mắt cô ta sắc bén, thăm dò ba người từ đầu đến chân: “Diễn viên à? Không quen. Mấy người chắc là tuyến 18?”
Cả ba đồng loạt câm nín.
Phó bản này rõ ràng đã thiết lập chi tiết đến mức cả chuyện tuyến chính hay tuyến phụ cũng đưa vào. Không nổi tiếng đã đành, đến NPC cũng coi thường họ ra mặt.
Người phụ nữ cau mày hỏi: “Nửa đêm nửa hôm mò đến đây làm gì?”
Từ giọng điệu cho đến ánh mắt đều lộ rõ sự khó chịu và bài xích.
Hạ Tử Trạc và Tạ Lĩnh Nguyệt đều hơi lúng túng, không giỏi ứng phó với kiểu NPC dữ dằn như thế này. Hai người loay hoay chọn từ, cố gắng không nói sai điều gì làm đối phương nổi giận.
Đúng lúc đó, Bạch Thu Diệp lên tiếng.
“Chuyện là như này, đạo diễn Vương muốn tụi em nhập vai tốt hơn. Nhưng vì bối cảnh phim đã quá lâu đời, nên khi tụi em diễn cứ có cảm giác không đúng, khó thể hiện.”
Cô vừa nói vừa rút từ trong túi ra một bản kịch bản đặt lên bàn trước mặt người phụ nữ.
Giữa hai trang kịch bản, có kẹp một xấp tiền không hề mỏng.
Cô làm như vô tình, từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó đánh rơi xuống đất một cách khéo léo. Cúi xuống nhặt lên, cô đặt chiếc thẻ trên kịch bản, mỉm cười ngọt ngào:
“Chị đẹp ơi, cái thẻ này là của chị phải không? Sao lại sơ ý rơi mất thế?”
Người phụ nữ lập tức khựng lại, ánh mắt chớp lên tia nghi hoặc, rồi rất nhanh sau đó, trên khuôn mặt cứng đờ của cô ta hiện ra một nụ cười dễ chịu đến bất ngờ.
"Trời đất ơi, tôi tìm mãi không thấy cái ví, ai ngờ lại rơi ngay dưới bàn! Cô đúng là người tốt hiếm có đấy. Tấm lòng như vậy, dù hiện tại chỉ là tuyến 18, tôi tin rồi sẽ có ngày cô nổi bật như tuyến 1 cho mà xem!"
Tạ Lĩnh Nguyệt và Hạ Tử Trạc đứng bên cạnh mà sững người.
Không ngờ lại có thể dùng cách này để lấy lòng NPC.
Mà NPC này cũng quá chân thực rồi còn gì.
Cả hai người nhìn chiếc ví trong tay Bạch Thu Diệp, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ. Trông... sao quen thế?