Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 222
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:34:53
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí rơi vào im lặng.
Tằng Nhàn Tình ho nhẹ một tiếng, chủ động lên tiếng phá tan sự im lặng: “Chỉ còn năm phút thôi, mọi người mau quay lại phim trường đi.”
Không ai phản bác, cả nhóm đành để lại t.h.i t.h.ể Chu Châu Chu trong sọt, lần lượt rời khỏi căn phòng.
Khi họ quay lại phim trường, đạo diễn Vương đang ngồi trên ghế xếp, mắt dán chặt vào màn hình giám sát, gương mặt đăm chiêu lo lắng.
“Về rồi à?” Ông ta ngẩng đầu liếc qua rồi nói qua loa: “Do nội dung kịch bản chính có thay đổi lớn, kịch bản mới chưa hoàn thành. Mọi người nghỉ tạm hai tiếng, tôi sẽ phát kịch bản sau.”
Ông ta vừa nói xong thì ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bạch Thu Diệp, giọng có chút nghiêm khắc.
“Bạch Thu Diệp.”
Cô ngoan ngoãn đáp: “Dạ, đạo diễn Vương?”
Đạo diễn Vương trừng mắt: “Cảnh sau cô không được tùy tiện thêm thắt nữa.”
Bạch Thu Diệp làm vẻ vô tội: “Nhưng trong quy định quay phim có ghi rõ là được ứng biến mà? Tôi chỉ làm theo hướng dẫn thôi, sao lại thành tự ý thêm cảnh?”
Đạo diễn Vương không nói nên lời, cuộn kịch bản trong tay lại rồi đập mạnh xuống bàn.
Nhưng vừa đập, ông ta lại như nghẹn lại, cả gương mặt chuyển từ đen sang đỏ, rồi đỏ sang tím.
Mộng Vân Thường
Cả đoàn thấy vậy, ai nấy đều giả vờ như không thấy gì, nhanh chóng cúi đầu nhìn giày, nhìn đất, đứng im thin thít, sợ bị vạ lây vì Bạch Thu Diệp.
“Chưa nổi tiếng bao nhiêu mà thái độ đã không nhỏ!” Cuối cùng đạo diễn Vương chỉ buông ra một câu mắng đầy bất lực.
Lúc này, trợ lý Tiểu Trương bước tới, tay xách theo một túi cơm hộp, nói: “Mọi người tới ăn cơm đi.”
Vài nhân viên hậu trường cũng nhanh chóng dọn ra hai cái bàn dài, trải lên một tấm khăn trắng dùng một lần.
Tiểu Trương lần lượt phát cơm, từng hộp được đặt ngay ngắn trước mặt mỗi người. Hương thơm của bò kho lan tỏa trong không khí, khiến ai cũng cảm thấy bụng đói cồn cào.
Đạo diễn Vương cầm một hộp cơm rồi vội vã rời khỏi phim trường.
Bạch Thu Diệp hỏi Tiểu Trương: “Ông ta đi đâu vậy?”
"Đạo diễn Vương về khách sạn nghỉ rồi." – Tiểu Trương trả lời trong lúc bưng khay đồ ăn đặt xuống. "Mọi người ăn nhanh lên, ăn xong có thể về phòng nghỉ."
Bạch Thu Diệp giơ ngón tay cái: "Không ngờ đoàn phim hào phóng như vậy, còn bao khách sạn cho tụi tôi. Trước đây tôi trách lầm các người rồi."
Tiểu Trương nghe vậy thì xua tay lia lịa, mặt đầy căng thẳng: "Không không, chị không trách lầm đâu. Chỉ có đạo diễn Vương là được ở khách sạn. Mấy người chỉ có thể ngủ lại trong căn biệt thự này thôi."
Bạch Thu Diệp: "..."
Những người còn lại: "..."
Bầu không khí trở nên kỳ quặc. Hộp cơm trên tay ai cũng bỗng dưng chẳng còn hấp dẫn như lúc đầu.
Bạch Thu Diệp gằn giọng: "Cậu nói thật đi, nếu người ta đưa căn nhà này cho cậu ở, cậu dám không?"
Tiểu Trương không do dự: "Không cần đặt tay lên tim, tôi cũng khẳng định là không dám."
Bạch Thu Diệp nhìn cậu ta chằm chằm rồi bật cười khổ: "Cậu đúng là thật thà c.h.ế.t người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/222.html.]
Tiểu Trương vội vã lùi một bước, cười gượng: "Thế này nhé, mọi người cứ từ từ thưởng thức, tôi không quấy rầy nữa."
Nói xong, cậu ta quay lưng chạy biến như ma đuổi, mấy nhân viên hậu trường khác cũng lảng ra xa, chẳng ai muốn lại gần nhóm diễn viên đang bị “ám”.
Lúc này, Bạch Thu Diệp xoay người, đi về phía cánh cửa sơn đen dẫn lên tầng hai.
Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức giữ cô lại: "Cô tính thật sự lên đó nghỉ à?"
Bạch Thu Diệp quay đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi đâu có gan lớn vậy."
Tạ Lĩnh Nguyệt khó hiểu nhìn cô: "Vậy cô lên đó làm gì?"
"Tôi đi rửa tay." Bạch Thu Diệp chìa hai tay ra, thản nhiên nói: "Vừa rồi đụng phải xác chết, mà giờ ăn ngay thì ghê quá."
Tạ Lĩnh Nguyệt: "..."
Cô cảm thấy hình như lúc nãy Bạch Thu Diệp chẳng hề kiêng kỵ gì mấy vụ như vậy.
Bạch Thu Diệp bước vào cánh cửa đen, men theo cầu thang lên tầng hai. Cô vẫn chưa từng đi vào nhà vệ sinh nào trong căn biệt thự này. Trước đó là vì sợ, giờ thì... ít nhất con ma trong phòng tắm đã bị đốt sạch, cô mới dám một mình tới đó rửa tay.
Vòi nước mở ra, cô cúi đầu kỳ cọ lòng bàn tay, bọt xà phòng trắng phủ đầy ngón tay. Bất ngờ, một tiếng khóc nức nở nhẹ nhẹ vang lên từ phòng vệ sinh đối diện vọng sang.
Cơ thể Bạch Thu Diệp cứng đờ, sắc mặt lập tức tái nhợt. Bọt xà phòng còn chưa kịp rửa sạch, cô đã xoay người bỏ chạy. Chạy nhanh như gió lao xuống tầng một, thẳng ra khỏi cánh cửa đen.
Ngay sau khi cô rời đi, tiếng khóc ở tầng hai mới chậm rãi dừng lại.
Trong một buồng vệ sinh, một con quỷ chỉ còn nửa thân đang cuộn mình trong góc. Nó đưa tay lên lau nước mắt, nước mũi nước mắt tèm nhem, mặt vẫn còn nguyên nỗi kinh hoàng.
Mẹ nó, lúc nãy cứ tưởng tiêu đời rồi. Sợ đến bật khóc luôn.
May mà vẫn còn may mắn, cô gái kia đã đi rồi.
Trong lúc đó, dưới tầng một, khi mọi người vẫn đang ăn cơm, bỗng thấy Bạch Thu Diệp hoảng hốt lao ra khỏi cửa.
Tằng Nhàn Tình ngẩng lên: "Có chuyện gì thế?"
Bạch Thu Diệp đặt tay lên bàn, thở hổn hển mấy hơi mới lên tiếng: "Vừa rồi tôi lên rửa tay, nghe thấy tiếng khóc trong nhà vệ sinh."
Không khí lập tức trùng xuống.
Mọi người đều ý thức được rằng, nơi này không chỉ nguy hiểm khi quay phim, mà ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng an toàn gì. Ma quỷ trong căn biệt thự này dường như không có khái niệm “giờ hành chính”.
"Chúng ta chỉ biết có thảm kịch từng xảy ra ở đây." – Tạ Lĩnh Nguyệt trầm giọng nói – "Tôi đang nghĩ, hay là nhân cơ hội nghỉ này điều tra thử căn biệt thự xem sao."
Hạ Tử Trạc gật đầu tán đồng: "Họ không cấm chúng ta rời khỏi biệt thự, vậy ta có thể đi một vòng quanh phim trường. Biết đâu có thêm manh mối."
Sau một hồi thảo luận, cả nhóm thống nhất: sau khi ăn xong, sẽ chia ra thành hai nhóm.
Trong một tiếng đầu tiên, họ sẽ đi quanh phim trường để điều tra.
Trong một tiếng tiếp theo, cả nhóm sẽ quay lại tầng hầm căn biệt thự, tiến vào con đường chưa từng khám phá.
Khi kế hoạch đã được định ra, Bạch Thu Diệp bất ngờ giơ tay lên: "Chờ đã, các người có cảm giác như đang quên ai không?"
Tô Vân thoáng khựng lại, ánh mắt loé lên: "Phải rồi! Đinh Nham sao vẫn chưa thấy xuống?"