Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 219
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:19:23
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ước chừng đã đi hết hai tầng lầu, cuối cùng chân cô chạm đất. Trước mặt là một hành lang kéo dài hun hút, âm u như dẫn đến nơi không có ánh sáng.
Sàn nhà bằng gỗ ẩm mục, rêu xanh mọc đầy, trơn trượt như sắp khiến người ta ngã ngửa bất cứ lúc nào.
Đi thêm vài bước, sàn gỗ được thay thế bằng nền đá cứng lạnh.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng hét thất thanh: "Á!"
Bạch Thu Diệp quay phắt lại. Là Đàm Mộng Anh – cô ta không may sập chân xuống một phần sàn đã mục nát, cổ chân mắc kẹt giữa hai khe gỗ và lớp nền phía dưới.
Cổ chân của cô ta từng bị trật khớp, giờ thêm lần này, chắc chắn không thể tự đi được nữa.
Hạ Tử Trạc nhanh chóng bước đến, đề nghị: "Để tôi cõng cô."
Câu nói ấy đáng ra phải do Tô Vân nói ra. Nhưng anh ta lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào hành lang trước mặt, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Anh ta biết, nếu phía trước có nguy hiểm, người cõng thêm một người chắc chắn sẽ là kẻ chậm chân nhất.
Thế nên khi Hạ Tử Trạc "xung phong" thay, Tô Vân hoàn toàn giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Đàm Mộng Anh cảm kích nhìn Hạ Tử Trạc, gật đầu nhẹ, khẽ nói: "Cảm ơn."
Là vợ của Hạ Tử Trạc trong kịch bản, Tằng Nhàn Tình không thể ngó lơ hành động của chồng mình.
Sau cuộc cãi vã trước đó, bà chỉ lạnh lùng cười nhạt, không nói thêm lời nào.
Phía trước đoàn người, Bạch Thu Diệp đứng đầu hàng, lặng lẽ quan sát, chờ đợi những người khác ổn định lại cảm xúc.
Nhưng đúng lúc ấy, một luồng khí lạnh lạ lùng bất ngờ ập đến, như thể cô vừa bước vào hầm băng. Hơi lạnh len lỏi từ lòng bàn chân lan dần lên đỉnh đầu, khiến cô rùng mình ớn lạnh.
Từ sau khi Đinh Nham rời đi, cả nhóm – tính cả cô – chỉ còn lại sáu người.
Thế nhưng, không biết từ lúc nào, nhóm lại có đến bảy người.
Mộng Vân Thường
Người dư ra đó là ai? Và đã xuất hiện từ khi nào? Là lúc họ vừa bước xuống cầu thang? Hay từ trước cả khi Đinh Nham rời đi, người đó đã luôn lẩn khuất trong bóng tối, âm thầm theo sát?
Bạch Thu Diệp không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía cuối hàng.
Hạ Tử Trạc đứng phía sau cô, nhận ra ánh mắt bất thường ấy liền thấp giọng hỏi:
“Em sao thế?”
Cô dịch sang bên một bước, chiếc đèn dầu trong tay rung nhẹ theo nhịp chuyển động.
Ánh lửa mờ mờ chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh của cô.
Cô đếm từng người một, ánh mắt lia dần về phía cuối dãy.
Thêm một người.
Một người không ai quen mặt, đứng trơ trơ ở vị trí sau cùng.
Không biết hắn ta trà trộn vào từ bao giờ, nhưng sự hiện diện ấy khiến Bạch Thu Diệp cảnh giác lập tức.
Cô hạ giọng, chỉ để Hạ Tử Trạc nghe thấy:
“Có thêm một người. Chẳng lẽ là tên điên đó lại lén quay lại?”
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Tử Trạc chợt thay đổi:
“Không phải nói là đã rút khỏi đoàn rồi sao? Sao lại mò đến đây nữa?”
Cả hai đều thừa biết, cái người phía sau đó không thể nào là Đinh Nham.
Nhưng vì đang quay hình, họ không thể nói trắng ra, đành phải úp mở bằng cách này.
Kẻ “dư thừa” kia đứng ngay sau lưng Tằng Nhàn Tình.
Thế nhưng bà hoàn toàn không hay biết, vẫn quay sang nhìn hai người họ với vẻ khó hiểu. Rõ ràng bà đang thắc mắc tại sao Bạch Thu Diệp và Hạ Tử Trạc lại dừng bước, cứ đứng trân trân mà nhìn vào… lưng mình.
Một tia bất an thoáng lướt qua mắt Tằng Nhàn Tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/219.html.]
Nhưng ánh sáng mập mờ nơi hành lang khiến bà không thể nhìn rõ vẻ mặt căng thẳng đến cực độ của hai người phía xa.
Bạch Thu Diệp và Hạ Tử Trạc lập tức ra hiệu, vẫy tay như điên với Tằng Nhàn Tình, cố gắng ngăn bà quay đầu lại.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Bà ấy xoay người.
Rồi tiếng hét kinh hoàng xé toạc không gian chật hẹp.
“AAAAA—!!!”
Một tiếng gào rợn người, như muốn phá vỡ cả hành lang hẹp tối om.
Bà ấy vốn là người nói năng dịu dàng, ai mà ngờ tiếng thét lại sắc bén đến mức đ.â.m thẳng vào màng nhĩ, khiến những người xung quanh đều phải giật b.ắ.n mình.
Tằng Nhàn Tình hoảng loạn lùi lại vài bước, vô tình giẫm lên chân Tô Vân đang đi trước.
Tô Vân kêu lên một tiếng đau đớn, còn những người khác quay phắt đầu lại, giọng ai đó vang lên:
“Có chuyện gì vậy?!”
Và đúng lúc họ quay lại...
Ai nấy đều đông cứng khi nhận ra có một kẻ xa lạ, lặng lẽ đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Không ai biết hắn xuất hiện từ khi nào.
Không ai cảm nhận được hơi thở hay bước chân của hắn.
Tằng Nhàn Tình dựa sát vào tường, cả người run rẩy, gần như sắp ngã khuỵu.
Nhưng rồi khi đèn dầu chiếu lên người đứng phía sau, mọi người mới phát hiện đó không phải người.
Mà là một hình nhân cao bằng người thật.
Nó được nhồi đầy bông, thân thể làm bằng vải vụn. Trông chẳng khác gì những con bù nhìn đặt giữa ruộng để đuổi chim.
Khuôn mặt vải đã phủ kín nấm mốc đen sì. Trên người nó khoác một chiếc áo cũ kỹ, giống loại đồng phục của người giữ cổng hay giúp việc trong nhà.
Cảnh tượng khiến ai nấy rợn tóc gáy.
Tạ Lĩnh Nguyệt đặt tay lên ngực, hít sâu rồi thở ra một hơi:
“Trời ơi… thứ này mà đặt ở đây thì đúng là muốn hù c.h.ế.t người ta thật rồi.”
Tằng Nhàn Tình cố gắng điều chỉnh nhịp thở, tim bà đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Bạch Thu Diệp và Hạ Tử Trạc cũng cùng lúc thở phào.
So với việc đó là một con quỷ, hình nhân giả vẫn còn… dễ chịu hơn rất nhiều.
Đúng lúc ấy, Đàm Mộng Anh chỉ tay về phía sau hình nhân, nói lớn:
“Phía sau nó có cánh cửa.”
Tằng Nhàn Tình lấy lại bình tĩnh, mạnh dạn đưa đèn dầu lại gần.
Quả nhiên, sau hình nhân là một cánh cửa gỗ bị che khuất, vòng tay nắm cửa đã gỉ sét, méo mó vì thời gian.
Trên đó còn quấn một đoạn xích sắt cũ, phần giữa đã gãy, chỉ còn hai đầu quấn chặt lấy vòng nắm.
Từng lớp gỉ sắt dày bám đầy, lẫn lộn vào nhau như chưa từng có ai động tới trong suốt hàng chục năm.
“Không lẽ nơi này từng giam giữ ai đó?” Tằng Nhàn Tình nghiêng đầu suy đoán. “Hoặc… có thứ gì bị nhốt bên trong?”
Lời vừa thốt ra, ai nấy đều đồng loạt nhìn lại hình nhân.
Nó giống như một gã lính gác vô hồn, được đặt ở đó để canh giữ cánh cửa, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Hoặc… ngăn thứ bên trong thoát ra.