Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 216

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:40:03
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc này, trong phòng điều khiển, đạo diễn Vương đang ngồi trước màn hình giám sát, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Ông ta bóp nát lon nước thứ ba trong tay.

Theo kịch bản gốc, thân phận thật sự của Tô Vân – kẻ lừa đảo – vốn được giữ kín đến cuối phim để làm nút thắt chính. Thế mà bây giờ...

Cái con nhỏ Bạch Thu Diệp này, nó đang định cướp luôn phần cao trào kết phim chắc?!

Dù mới vừa xuất hiện, Bạch Thu Diệp đã lập tức vạch trần thân phận thật của Tô Vân.

Hành động đó khiến nhân vật Tô Vân mất đi khí chất bí ẩn ban đầu, thậm chí còn phải gánh thêm một tầng đạo đức ràng buộc. Nếu tiếp tục để anh ta giữ vai chính trong những tình tiết sau này, chắc chắn sẽ khiến khán giả cảm thấy khó chịu, phản đối.

Điều đáng nói là hành vi của Bạch Thu Diệp hoàn toàn phù hợp với logic nhân vật, đạo diễn không thể trách cô vượt giới hạn.

Huống chi nhân vật Tô Vân vốn cũng không phức tạp, tuyến truyện của anh ta còn nhiều chỗ trống. Việc Bạch Thu Diệp "tiện tay" vạch trần, thật ra không hề phá hỏng logic. Nhưng nó khiến đạo diễn phải đau đầu – không có lý do chính đáng để bắt NG, càng không thể dùng cớ này để loại cô khỏi vai diễn.

Khó chịu nhất là sau khi Bạch Thu Diệp phá kịch bản, tuyến nhân vật của Tô Vân cần phải viết lại, trong khi diễn biến tiếp theo của cô lại là ngẫu hứng, buộc đạo diễn phải vừa theo dõi vừa điều chỉnh kịch bản bổ sung.

Đến giờ ông ta bắt đầu hối hận vì đã chọn lối quay phim không có sẵn kịch bản hoàn chỉnh, mỗi cảnh chỉ viết sơ lược rồi để diễn viên ứng biến.

Lúc này, trong phim trường, Bạch Thu Diệp quay sang nhóm người đứng xung quanh, nghiêm giọng nói:

“Có ai từng vào phòng tắm tầng hai chưa?”

Cả nhóm đồng loạt lắc đầu.

Bạch Thu Diệp gật đầu, rồi nói tiếp: “Phòng đó có thứ gì đó rất không ổn. Đi với tôi, xuống đó xem.”

Những người còn lại nhất thời sững sờ.

Phòng tắm tầng hai chính là nơi phát ra tiếng khóc ghê rợn khi nãy – ai mà chẳng muốn tránh xa? Thế mà Bạch Thu Diệp lại muốn quay lại đó, còn kéo cả đám đi cùng?

Đâu phải học sinh tiểu học, cần nắm tay nhau đi toilet ban đêm!

Ngoại trừ cô ra, không ai tỏ vẻ muốn tham gia cả.

Ngay lập tức, Bạch Thu Diệp rút con d.a.o phay ra, gõ một tiếng rõ to lên lan can sắt rồi quát:

“Có đi không hả?!”

Tiếng kim loại chát chúa vang vọng giữa hành lang, rền rĩ đập vào tai từng người.

Mọi người đều bị dọa cho giật mình.

Hạ Tử Trạc – vào vai ông chủ nhà – lập tức lên tiếng xoa dịu:

“Đi, đi chứ! Đại ca đừng nổi nóng!”

Những người khác cũng nhanh chóng phụ họa. Ngay cả Tô Vân – người vừa bị vạch mặt – cũng được Đàm Mộng Anh đỡ dậy, cùng nhau lủi thủi đi theo sau Bạch Thu Diệp.

Dẫn theo sáu người quay lại tầng hai, Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn một chút.

Cô không chắc con quỷ kia có còn trong phòng hay không, nhưng ít nhất bảy người đi cùng nhau, dù có chuyện gì thì nó cũng phải kiêng dè.

Lúc đoàn người xuống đến tầng hai, hành lang bỗng yên ắng lạ thường.

Tằng Nhàn Tình nhíu mày, ngập ngừng hỏi:

“Tiếng khóc vừa rồi... đâu rồi?”

Đinh Nham – vào vai tên điên – lẩm bẩm:

“A ba a ba... không có tiếng...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/216.html.]

Tim Bạch Thu Diệp bỗng trĩu nặng.

Phải rồi. Khi cô rời đi, con quỷ vẫn còn trong phòng tắm. Sao bây giờ lại không nghe thấy gì nữa?

Cả nhóm, mang theo cảm giác bất an, tiến đến trước cửa phòng tắm.

Bạch Thu Diệp nhìn thấy cánh cửa vẫn đóng kín, giống hệt như khi cô rời khỏi.

Mọi người ai cũng căng thẳng. Những người có đạo cụ đặc biệt đều lặng lẽ thò tay vào túi, sẵn sàng phản ứng nếu có chuyện xảy ra.

Bạch Thu Diệp âm thầm rủa trong bụng.

Thật lòng cô không hề muốn mở cửa này một lần nào nữa. Nhưng với cá tính nhân vật hiện tại, cô không thể trốn tránh – nhất định phải là người tự tay hành động.

Cắn răng, cô bất ngờ giơ chân đá mạnh vào cửa.

“RẦM!”

Âm thanh vang lên chấn động cả hành lang, khiến mọi người đều hoảng hồn. Tạ Lĩnh Nguyệt và Đàm Mộng Anh thậm chí không kìm được hét toáng lên.

Tuy ai nấy đều giận run người nhưng không ai dám nói gì.

Ánh mắt cả nhóm nhanh chóng dồn về phía sàn phòng tắm.

Ngay lập tức, sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Giữa nền gạch ẩm ướt, một đống tóc đen rối tung nằm bẹp dí. Những sợi tóc bị nước ngấm ướt, dính chặt thành từng mảng.

Chính giữa đống tóc là một cái xác không đầu. Cơ thể nó bị tóc phủ lên như đang quấn một chiếc áo choàng đen kỳ dị.

Tạ Lĩnh Nguyệt run rẩy hỏi: “Chuyện... chuyện gì vậy?”

Bạch Thu Diệp cũng kinh ngạc không kém.

Con quỷ mà cô đối đầu ban nãy đâu rồi? Mới chỉ rời đi một lát, sao lại biến mất?

Còn cái xác này... là ai?

Lúc đó, Đinh Nham – trong vai tên điên – chầm chậm bước đến gần thi thể, cúi thấp người quan sát, như thể đang nhìn một con vật lạ lẫm.

Một lát sau, anh ta đứng dậy, đưa một tay lên cổ, giả vờ cầm d.a.o cắt ngang cổ mình.

Mọi người lập tức hiểu ý, vòng ra sau xác chết.

Mộng Vân Thường

Trên cổ t.h.i t.h.ể lộ rõ một đường cắt nhẵn mịn, gọn gàng đến lạnh người.

Bạch Thu Diệp càng thêm sững sờ.

Cô nhớ rất rõ – lúc đó cô chỉ vung d.a.o để hù dọa.

Con quỷ di chuyển nhanh đến mức cô tưởng mình không c.h.é.m trúng.

Vậy mà bây giờ, nhìn dấu vết để lại...

Hóa ra, cú c.h.é.m của cô thực sự đã trúng mục tiêu.

Cú vung d.a.o của Bạch Thu Diệp nhẹ như cắt một dải lụa. Cô thậm chí còn tưởng mình c.h.é.m hụt – vì cảm giác quá trơn tru, không hề vướng chút lực cản nào. Ý định ban đầu chỉ là cắt một lọn tóc trên đầu con quỷ cho ra vẻ cảnh cáo, ai ngờ lại tiện tay cắt bay cả cái đầu nó.

“Gì vậy trời? Mình vừa... g.i.ế.c được một con quỷ hả? Còn là quỷ cấp 20?” – cô ngơ ngác nhìn lưỡi d.a.o trong tay, lòng đầy nghi ngờ. Chuyện này không hợp lý chút nào.

Trực giác mách bảo cô: có gì đó sai sai. Quỷ cấp cao mà lại c.h.ế.t dễ dàng như thế? Rõ ràng đây là bẫy. Cô nhanh chóng suy đoán – cái đầu mới là bản thể, còn thân xác chỉ là mồi nhử. Khi cả nhóm chủ quan, có thể xác c.h.ế.t sẽ bật dậy, lôi họ cùng nhau xuống mồ.

Nghĩ đến đó, Bạch Thu Diệp lạnh cả sống lưng. Không chần chừ, cô chen vào giữa đám người, đẩy bọn họ tránh xa khỏi thi thể.

Loading...