Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 213
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:28:16
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đó, cô thực ra đã nghe thấy tiếng nói của Tô Vân và Đàm Mộng Anh lúc họ đang diễn cảnh cầu thang. Khi ấy cô rất muốn chạy ra ngoài nhập bọn, chí ít cũng để tìm chút cảm giác an toàn giữa đoàn người. Nhưng luật lệ của trò chơi – hay đúng hơn là quy định nghiêm ngặt của đoàn phim – không cho phép cô làm vậy. Nếu phá hỏng tiến độ của cảnh quay, một người NG, tất cả sẽ phải quay lại từ đầu.
Giờ đây, khi được phép rời khỏi phòng, cô nhìn quanh tầng hai thì thấy đúng như kịch bản: cả tầng chỉ còn mình cô. Tô Vân và Đàm Mộng Anh đã lên tầng ba từ trước, Hạ Tử Trạc đang trong nhà ở trên tầng ba, còn vợ anh ta – Tằng Nhàn Tình – thì đang diễn cảnh đối đầu với “kẻ điên” do Đinh Nham đóng, tại căn gác xép. Một người khác, Chu Châu Chu – vai thanh niên mới lên thành phố – thì đang ở tầng một, bận đập tay vào tường để thực hiện cảnh quay riêng.
Hành lang tầng hai tối om, chỉ có chút ánh sáng bạc lạnh lẽo từ ô cửa sổ chiếu xuống, khiến cả không gian phủ một màu xanh u ám. Bạch Thu Diệp siết chặt chuôi d.a.o rựa, chậm rãi bước theo hướng phát ra tiếng khóc.
Cuối hành lang là nhà vệ sinh công cộng và hai phòng tắm. Dù nơi này đã bị bỏ hoang hơn ba năm, được dùng làm bối cảnh quay phim, nhưng khi đến gần, cô lại có cảm giác như có người vừa tắm xong. Hơi nước còn vương lại trong không khí, mơ hồ và lạnh ngắt – không hợp lý, nhưng lại quá thật.
Cô dừng trước một phòng tắm. Từ bên trong, từng giọt nước nhỏ tí tách vọng ra, như thể nước đang rút dần trong đường ống cũ kỹ. Tiếng khóc kia vẫn khe khẽ vang lên từ sâu trong phòng, âm thanh rấm rứt, mơ hồ như vọng ra từ giấc mơ.
Cô nhìn cánh cửa trước mặt – tay nắm đã phủ đầy bụi bẩn, loang lổ cặn gỉ. Tay cô khẽ đặt lên, hơi run.
Nếu đứng yên, kiểu gì mình cũng thành người hy sinh đầu tiên – cô nghĩ.
Nhưng nếu cứ xông thẳng vào, chưa chắc đã sống sót mà còn có nguy cơ mất mạng giữa cảnh quay.
Cô còn một cách: chạy thẳng lên tầng ba tìm Tô Vân và Đàm Mộng Anh. Nhưng làm vậy rất dễ khiến cảnh quay của họ bị gián đoạn. Chỉ cần một người NG, toàn bộ phải làm lại. Lúc đó, cô không những bị ghét, còn có thể bị loại khỏi vai diễn.
Một loạt suy nghĩ chớp nhoáng lướt qua đầu Bạch Thu Diệp. Nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn cách đối đầu.
"Phải tranh thủ khi vẫn còn trong giai đoạn ứng biến tự do. Nếu muốn từ vai quần chúng mà vươn lên tuyến chính, mình cần chủ động thể hiện."
Nhớ lại độ nguy hiểm của cảnh đầu tiên, cô càng thêm lo lắng cho phân đoạn tiếp theo. Nhưng nếu lùi bước bây giờ, mọi cố gắng sẽ đổ sông đổ biển.
Cô hít sâu một hơi, tự trấn an: "Mình là côn đồ. Côn đồ thì không sợ ma."
Mộng Vân Thường
“Mình là tay chân lạnh lùng vô cảm, không sợ trời, không sợ đất.”
Cô rụt tay lại khỏi tay nắm cửa.
Giây kế tiếp, cô nhấc chân lên, đạp một cú thật mạnh.
“Rầm!”
Cửa bật mở.
Hơi nước trắng xóa lập tức tràn ra ngoài, phủ mờ tầm nhìn. Trong khung cảnh mờ ảo ấy, Bạch Thu Diệp đặt d.a.o rựa lên vai, nhếch mép cười ngạo nghễ.
Chỉ tiếc là... với kỹ năng diễn còn non, nụ cười ấy trông vừa cứng vừa kỳ dị, giống như đang gượng gạo che giấu nỗi sợ.
Cô bước vào, tiếng nói vang vọng khắp phòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/213.html.]
"Nửa đêm nửa hôm, ai khóc lóc như đưa đám thế hả?! Muốn dọa người ta c.h.ế.t luôn à?"
Tiếng khóc lập tức im bặt.
Không gian trở nên im lặng đến rợn người. Như thể thứ đang khóc cũng không ngờ có người dám lớn tiếng bước vào lãnh địa của nó.
Bạch Thu Diệp đảo mắt quan sát, tim đập thình thịch như trống trận, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng.
Dưới lớp áo là hàng loạt bùa hộ mệnh mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng:
Tay trái dán bùa trấn quỷ, tay phải là bùa thanh tâm. Hai cổ chân đeo chuỗi hạt Phật, trong túi còn có tượng xác Hương Nữ và tượng kim đồng tử – những thứ được cho là có thể xua đuổi tà khí.
Kế hoạch của cô rất rõ ràng: kiểm tra phòng tắm, tìm manh mối thật nhanh rồi lập tức rút lui lên tầng ba, tránh để bản thân thành mồi ngon cho thứ gì đó cô chưa biết mặt.
Bạch Thu Diệp bước thêm một bước vào căn phòng tắm mờ hơi nước, lòng còn đang âm thầm tính toán: đợi đến lúc mọi người cũng phải ứng biến theo hoàn cảnh, cô sẽ tung ra thông tin này, nâng cao vai trò của mình trong mắt đạo diễn.
Nhưng ngay khi cô vừa bước vào, cánh cửa phía sau đột ngột đóng sập lại.
Ầm!
Âm thanh vang dội trong không gian kín, rồi kế đó là tiếng khóc văng vẳng truyền đến từ phía trên trần nhà. Một vài giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống, đọng lại ngay trên mũi giày của cô.
Bạch Thu Diệp chậm rãi ngẩng đầu.
Trần nhà phủ đầy cặn bẩn, hơi nước làm sơn bong tróc. Giữa lớp bẩn đó, cô nhìn thấy vài sợi tóc dài màu đen bết dính — nước nhỏ xuống từ chính những sợi tóc đó.
Cô cau mày, theo bản năng cúi xuống nhìn quanh.
Và ở góc khuất nhất của phòng tắm, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng.
Cô ta cúi gằm đầu, toàn thân như tan vào làn hơi nước mờ ảo. Không biết cô ta đã ở đó từ bao giờ, mà cũng chẳng phát ra tiếng động nào.
Nước nóng từ vòi sen vẫn xối xuống đỉnh đầu cô ta. Tóc cô phủ kín mặt, ướt sũng, bết lại thành từng mảng. Cô ta cứ lặp đi lặp lại một động tác: dùng tay chải tóc, từng lượt từng lượt như bị thôi miên.
Nhưng điều khiến Bạch Thu Diệp dựng tóc gáy là cứ mỗi lần bàn tay cô ta lùa qua tóc, dòng nước chảy xuống lại chuyển sang màu đỏ như máu.
Ánh đèn mờ nhòe, hơi nước bốc lên nghi ngút, nhưng Bạch Thu Diệp vẫn thấy rõ — mỗi khi tóc được chải vén sang bên, trên thái dương người phụ nữ đó có một lỗ tròn hoen ố, đang thối rữa, kích cỡ gần bằng viên đạn.
Hình ảnh đó khiến cô bất giác nhớ đến lời nhân viên đoàn phim từng kể: trong buổi tiệc mừng công của bộ phim kinh dị, một nữ diễn viên phụ bị người khác rút s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ. Vị trí trúng đạn chính là ở đầu.
Tiếng khóc lại vang lên.