Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 212
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:24:35
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ta không do dự, vừa nghe thấy tiếng khóc, liền run rẩy lao tới, nép người sau lưng anh ta như một con thú nhỏ bị hoảng loạn: “Đừng dọa tôi mà…”
Cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm từ cơ thể cô, Tô Vân bỗng dưng như được tiếp thêm can đảm.
Anh nở nụ cười gượng, cố trấn an: “Ha ha… Cô sợ ghê. Có khi chỉ là đứa bé nào đó trên tầng khóc thôi.”
Đàm Mộng Anh gật đầu, rồi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tô Vân. Khuôn mặt cô thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: “Xin lỗi, làm anh cười rồi.”
Tô Vân ngẩn người trong chốc lát, sau đó bình tĩnh tiếp lời thoại: “Dù sao cô cũng chưa ngủ được, hay là mình lên đó xem thử đứa trẻ kia, đưa nó về.”
Đàm Mộng Anh gật đầu đồng ý. Cả hai cùng bước về phía cầu thang.
Dù không ai nói ra, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ: âm thanh ban nãy chắc chắn không đến từ một đứa trẻ bình thường. Khả năng cao, đó là tiếng khóc của một thứ gì đó không thuộc về cõi dương. Có thể là... một con quỷ sống ở tầng trên.
Nhưng kịch bản yêu cầu họ phải lên lầu, nên họ chỉ có thể nghiến răng làm theo, dù lòng bàn tay đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Khi cả hai vừa đi đến giữa cầu thang, tiếng khóc kia bất ngờ cắt đứt, như thể bị bóp nghẹt giữa không trung.
Tô Vân dừng lại, quay người về phía sau, đứng đối diện với Đàm Mộng Anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Đây là đoạn mà cả hai có một đoạn hội thoại ngắn trước khi chuyển cảnh.
Ngay sau đoạn thoại này, theo kịch bản, Đàm Mộng Anh sẽ bất ngờ mất thăng bằng và ngã xuống cầu thang.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến mức gần như ngột ngạt.
Đôi khi, biết trước điều gì sắp xảy ra lại khiến người ta càng sợ hơn, vì trong lòng họ đã mường tượng đủ mọi kịch bản tồi tệ nhất.
Tô Vân khẽ nói: “Hay là cô quay về nghỉ đi. Khuya rồi, thức tiếp không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Không cần đâu.” Giọng Đàm Mộng Anh khẽ run, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, giữ nguyên phong thái dịu dàng của một giáo viên tốt bụng như trong vai diễn: “Tôi lo cho đứa trẻ đó.”
Vừa dứt lời, cô bất chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh len lỏi từ dưới chân truyền lên. Có cái gì đó lạnh buốt vừa chạm vào cổ chân cô.
Toàn thân cô lập tức cứng đờ. Mồ hôi túa ra ướt đẫm sống lưng. Cô biết nhân vật của mình trong kịch bản sẽ không ngã một cách vô cớ, chắc chắn sẽ có một “thứ gì đó” kéo cô xuống.
Nhưng cảm giác lạnh buốt thật sự đang truyền qua da thịt khiến cô không thể nào xem đây chỉ là diễn.
Cô không dám cúi đầu. Một phần vì sợ, phần khác là vì trực giác mách bảo — nếu cô nhìn xuống, có lẽ không chỉ thấy một bàn tay.
Trong đôi mắt mở to của Đàm Mộng Anh ngập đầy hoảng loạn. Cô khẩn thiết nhìn về phía Tô Vân, mong anh kịp thời kéo mình lại.
Theo kịch bản, cô là người yếu đuối, không thể tự phản kháng. Đúng khoảnh khắc cô mất thăng bằng, nam chính Tô Vân sẽ lao tới cứu.
Nhưng lúc này, lực siết ở cổ chân cô bất ngờ tăng mạnh.
Trọng tâm bị kéo lệch, cô ngả người ra sau trong hoảng loạn.
Ánh mắt cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tô Vân, nhưng anh lại chỉ đứng c.h.ế.t trân, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm xuống chân cô. Sắc mặt trắng bệch, giống như vừa trông thấy thứ gì đó khiến m.á.u huyết đông cứng.
Anh không hề phản ứng.
Chính sự sợ hãi đó làm tê liệt phản xạ của Tô Vân. Trong khoảnh khắc anh ta còn đang bị thứ gì đó ám ảnh, Đàm Mộng Anh đã phản kháng theo bản năng – một phản ứng không hề có trong kịch bản. Cô vội vàng vươn tay túm lấy lan can cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/212.html.]
Ngay sau đó, Tô Vân như bừng tỉnh. Anh nhào tới, vội vã túm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía mình.
Đàm Mộng Anh thoát c.h.ế.t trong gang tấc, nhưng cổ chân trái của cô đã bị trật khớp, sưng to thấy rõ.
Tô Vân hốt hoảng: “Xin lỗi… tôi… tôi vừa thấy cái gì đó dưới chân cô…”
Anh ngập ngừng, không dám nói tiếp. Bởi trong kịch bản, thời điểm này hai nhân vật vẫn chưa được phép “biết đến sự tồn tại của quỷ”.
Mặt Đàm Mộng Anh tái nhợt. Cô vừa hành động lệch khỏi kịch bản — điều cấm kỵ có thể khiến cô bị NG và bị loại ngay lập tức.
Tô Vân cũng ý thức được điều đó. Hai người lặng thinh, chờ đợi thông báo từ hệ thống.
Một phút… rồi hai phút trôi qua, xung quanh vẫn im lặng.
Không có thông báo NG.
Đàm Mộng Anh thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, cô đã vượt qua.
Tô Vân cũng trút bỏ được phần nào lo lắng. Nếu Đàm Mộng Anh thật sự bị loại, cả kịch bản sẽ thay đổi, và mọi người sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không ai đoán trước được.
Cả hai bắt đầu hiểu ra: chỉ cần hành động ngoài kịch bản không làm ảnh hưởng đến mạch truyện chính, thì rất có thể hệ thống sẽ “nhắm mắt làm ngơ”.
Tô Vân hỏi nhỏ: “Chân cô sao rồi?”
Đàm Mộng Anh gật đầu: “Vẫn đi được, nhưng chắc sẽ chạy chậm hơn.”
Tuy câu nói này không có trong kịch bản, nhưng phần chú thích cho phép diễn viên thêm lời thoại, miễn là hợp lý. Cô tận dụng cơ hội đó để gián tiếp nhắn với Tô Vân rằng: cô cần sự hỗ trợ.
Tô Vân hiểu ý, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, hai người tiếp tục đi lên tầng ba.
Khi vừa đến tầng hai, cả hai đột nhiên khựng lại.
Một tiếng thét sắc như d.a.o cắt từ tầng trên vọng xuống, sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào vang lên rõ ràng — lần này, âm thanh như vang lên sát bên tai, réo rắt và rùng rợn hơn trước gấp nhiều lần.
Tô Vân ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, giọng anh khàn hẳn đi: “Tiếng đó… là của Tạ Lĩnh Nguyệt sao?”
Đàm Mộng Anh lo lắng: "Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện thật à?"
Dù trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác lạnh gáy, cả hai vẫn buộc phải bám sát lời thoại.
Tô Vân lên tiếng: "Chúng ta lên xem thử đi."
Đàm Mộng Anh gật đầu: "Mong là Tạ tiểu thư không sao."
Họ nói xong thì men theo cầu thang lên tầng ba.
Cùng lúc đó, Bạch Thu Diệp ngồi bật dậy trên giường.
Mộng Vân Thường
Đây đã là lần thứ ba cô nghe thấy tiếng khóc kể từ khi lên tầng hai. Phân cảnh chính đầu tiên của cô coi như đã hoàn thành, tiếp theo là giai đoạn tự do ứng biến mà đạo diễn để ngỏ. Không còn lời thoại cứng nhắc nào giữ chân cô nữa.
Bạch Thu Diệp nhảy xuống giường, rút con d.a.o rựa giấu sau lưng ra. Tay trái cô cầm tượng xác Hương Nữ, tay phải cầm chắc chuôi dao. Tự dặn mình phải giữ bình tĩnh, cô từ từ mở cửa phòng.