Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 211

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:00:51
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đó, cô từng lén xem kịch bản của Hạ Tử Trạc, phát hiện nhân vật của cậu ta vẫn còn phân cảnh tiếp theo. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta chưa bị “xử” trong phân đoạn này.

Còn cô thì sao? Cô không chắc.

Một khi vào giai đoạn ứng biến, kết cục nhân vật có thể tốt, cũng có thể tệ. Nếu sau khi thực hiện đúng phần kịch bản mà cô không tiếp tục diễn gì thêm, rất có khả năng vai của cô sẽ bị loại khỏi câu chuyện ngay từ tập đầu tiên.

Bạch Thu Diệp lặng lẽ quyết định: Cô rút ra bức tượng nhỏ hình xác Hương Nữ từ túi áo, nắm chặt trong tay, lặng lẽ chờ đợi tiếng khóc vang lên lần nữa.

Ở một góc khác trong ngôi nhà, Tạ Lĩnh Nguyệt – người thủ vai nữ chính – và Tô Vân – nam chính – đang trốn bên trong căn phòng chứa đồ dưới gầm cầu thang.

Mộng Vân Thường

Hai người ghé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa, ánh mắt căng thẳng.

Tô Vân hỏi khẽ: “Sao cô lại kéo tôi vào đây?”

Giọng anh ta nghe có vẻ thờ ơ, nhưng biểu cảm thì hoàn toàn không phù hợp với vẻ bình tĩnh đó.

Thực ra, anh ta hiểu rất rõ lý do Tạ Lĩnh Nguyệt kéo mình chạy vào đây: Cô ta vừa đụng phải một thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Khi đang hoảng loạn chạy xuống cầu thang, cô vô tình gặp Tô Vân đang quay lại căn nhà, thế là theo bản năng kéo anh ta trốn cùng.

Nhân vật mà Tạ Lĩnh Nguyệt đảm nhận là một tiểu thư nhà giàu bỏ nhà đi bụi, được yêu cầu thể hiện tính cách ngỗ ngược, ngang ngạnh và có phần ích kỷ. Nhưng sâu bên trong vẫn là một người có tâm địa không xấu, mang chút thiện lương. 

Khi phát hiện có quỷ xuất hiện, Tạ Lĩnh Nguyệt không muốn Tô Vân bị kéo vào nguy hiểm nên đã kéo anh ta trốn tạm vào phòng chứa đồ.

Theo kịch bản, Tô Vân không rõ lý do vì sao bị kéo vào đây, nên anh ta tỏ thái độ khó chịu.

Tạ Lĩnh Nguyệt hạ giọng theo đúng lời thoại: “Suỵt! Anh có thể nói nhỏ một chút không?”

Cô ta lúc này thật sự rất căng thẳng, căng đến mức không cần diễn cũng thể hiện đủ cảm xúc mà nhân vật yêu cầu.

“Nhàm chán.” Tô Vân buông ra một câu ngắn gọn, đúng lời thoại, rồi quay người toan mở cửa rời đi.

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ sẽ thấy tay anh ta khẽ run – một chi tiết nhỏ cho thấy nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Tạ Lĩnh Nguyệt hoảng hốt, vội giữ c.h.ặ.t t.a.y anh: “Đừng ra ngoài! Vừa rồi tôi thấy một con quỷ trên tầng. Nó khóc rất thảm... Nếu anh ra ngoài lúc này, chắc chắn sẽ gặp chuyện!”

Tô Vân cười khẩy một tiếng. Nhưng vì biểu cảm gượng gạo và kỹ năng diễn xuất còn hạn chế, tiếng cười của anh nghe không khác gì tiếng túi đồ ăn bị xé rách.

“Nếu cô rảnh quá, có thể mang mấy câu chuyện này đi dọa trẻ con.” Anh nói tiếp, giọng đầy mỉa mai: “Đại tiểu thư, tôi không biết cô từ đâu tới, nhưng rõ ràng nơi này không hợp với cô. Tốt nhất là nên quay về phòng của mình.”

Anh vừa dứt lời, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì bất ngờ, cánh cửa bị ai đó kéo từ ngoài vào.

Đứng ở cửa là Đàm Mộng Anh – ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai người trong phòng.

Cô ta che miệng, giả vờ bối rối: “Hai người… sao lại ở đây cùng nhau?”

Nói xong, cô ta quay người bước đi, như thể vừa nhìn thấy cảnh không nên thấy. Không quên để lại một câu: “Yên tâm, tôi sẽ không kể với ai đâu.”

Theo kịch bản, nhân vật Đàm Mộng Anh và Tô Vân dường như có quen biết từ trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/211.html.]

Nhưng vì đạo diễn Vương chưa cung cấp đầy đủ bối cảnh nhân vật, nên diễn viên chỉ có thể dựa vào cảm giác để xử lý tình huống.

Phải công nhận rằng Đàm Mộng Anh rất biết cách nhập vai – biểu cảm của cô tự nhiên đến mức khiến Tô Vân thoáng chột dạ, cảm giác như mình là kẻ ngoại tình bị bắt quả tang.

Anh ta luống cuống giải thích: “Không có gì hết! Giữa tôi và cô ấy chẳng có gì đâu, đừng hiểu lầm!”

Không rõ câu này là lời thoại hay lời thật, nhưng giọng điệu thì vô cùng khẩn thiết.

Anh tiếp tục: “Cô ấy kéo tôi vào đây, bảo là trên tầng có quỷ. Tạ tiểu thư chắc quá rảnh, đến mức nghĩ ra cả chiêu trò rẻ tiền như vậy. Kể cả lừa đảo cũng không dùng chiêu này nữa rồi.”

Tạ Lĩnh Nguyệt siết chặt tay, tức giận cãi lại: “Anh không tin đúng không? Được thôi, tôi sẽ lên tầng tìm nó rồi dẫn về đây cho anh tận mắt thấy!”

Nghe thì có vẻ cứng rắn, nhưng đôi mắt cô đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Ngay khi nhận được kịch bản, Tạ Lĩnh Nguyệt đã cảm thấy bất an.

Không chỉ bị dọa bởi cảnh chạm trán với quỷ, mà còn phải tự mình trèo lên tầng tìm nó để chứng minh lời mình nói – chỉ vì quá cứng đầu.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt, trong đầu cô chỉ còn lại nỗi sợ.

Cô chạy vội vài bước lên cầu thang, rồi không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Thấy Tô Vân và Đàm Mộng Anh vẫn đang nhìn theo, ánh mắt họ như ngầm nhắc nhở: Đừng NG!

Tạ Lĩnh Nguyệt hít sâu, nghiến răng, rồi tiếp tục chạy lên tầng hai. Bóng cô nhanh chóng khuất dạng sau khúc hành lang tối om.

Đàm Mộng Anh vẫn tiếp tục lời thoại: “Cô ấy… liệu có sao không?”

Tô Vân trả lời với vẻ bình thản: “Người trong nhà này đều quen mặt nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Đàm Mộng Anh khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi lo lắng.

Tô Vân chuyển đề tài, hỏi: “Mộng Anh, sao cô lại xuống đây?”

“Vừa rồi tôi tỉnh giấc, thấy khó ngủ nên định đi dạo một chút.” Cô ta đáp nhẹ nhàng: “Không ngờ lại gặp hai người ở đây.”

Tô Vân như muốn nói gì đó, khẽ ngập ngừng: “Chuyện trước đây… là lỗi của tôi—”

Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa dán lên tầng hai. Tạ Lĩnh Nguyệt đã lên đó một lúc rồi mà vẫn không thấy động tĩnh.

Bất chợt, cả hai nghe thấy một tiếng khóc khe khẽ vang lên từ phía hành lang trên tầng.

Tô Vân cứng người, không cần phải diễn, sắc mặt anh ta đã tái mét.

“Lúc nãy, Tạ tiểu thư nói trên tầng có một con quỷ biết khóc.”

Theo kịch bản, đúng lúc này, Đàm Mộng Anh – vì quá sợ – sẽ nhào vào lòng Tô Vân.

Loading...