Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 210

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:53:10
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo kịch bản, đến đây là lúc Bạch Thu Diệp phải đánh Hạ Tử Trạc một trận ra trò.

Nhân vật cô đảm nhận vốn là loại vai phụ cổ điển – kiểu pháo hôi xui xẻo, vừa xuất hiện là gây chuyện, để rồi trở thành người đầu tiên c.h.ế.t thảm trong phim kinh dị.

Cô vung tay tung một cú đ.ấ.m giả, Hạ Tử Trạc cũng phối hợp rất tốt, lập tức ngã lăn ra đất.

Trong đầu Bạch Thu Diệp lại không ngừng suy nghĩ: Với đà kịch bản hiện tại, rất có thể chỉ đến cảnh thứ hai là cô sẽ bị xử ngay. Có khi còn chẳng kịp lên hình, chỉ thấy t.h.i t.h.ể nằm sóng soài dưới đất, làm phông nền cho nỗi sợ của người xem.

Càng nghĩ, cô càng buồn rầu.

Cô phải làm gì để tránh khỏi cái kết c.h.ế.t sớm trong phim đây?

Bước đầu tiên, chính là tuyệt đối không được làm sai lời thoại hay hành động đã được quy định sẵn trong kịch bản. Một khi bị NG, cô sẽ bị loại khỏi đoàn phim ngay lập tức.

Tuy nhiên, khi bước vào những cảnh quay tự do – nơi không có lời thoại cụ thể – thì đó lại là cơ hội quý giá để thay đổi vận mệnh nhân vật.

Đối với một vai phụ như cô, tận dụng được những khoảnh khắc ứng biến tự do chính là cách duy nhất để lật ngược tình thế. Cô cần phải thể hiện nhiều hơn cả diễn viên chính, thậm chí vượt trội hơn các vai phụ quan trọng khác, mới có hy vọng sống sót đến cuối phim.

Vừa tiếp tục diễn đúng lời thoại, Bạch Thu Diệp vừa âm thầm lên kế hoạch trong đầu.

Sau "trận đánh," Hạ Tử Trạc ôm đầu rên rỉ: "Được rồi, được rồi! Tôi sẽ sắp xếp cho cô một phòng. Nhưng nhớ không được làm loạn, càng không được g.i.ế.c người hay phóng hỏa ở đây!"

Bạch Thu Diệp buông tay, cười nhạt: "Được, vậy người đó ở phòng nào?"

Hạ Tử Trạc nhỏ giọng: "Tầng hai, bên trái, phòng thứ ba gần cầu thang."

Bạch Thu Diệp nói thẳng: "Tôi muốn ở phòng bên cạnh anh ta."

"Được, để tôi dẫn cô đi xem phòng."

Kịch bản tuy đã định sẵn lời thoại cho từng phân cảnh, nhưng không phải lúc nào cũng cần bám sát hoàn toàn.

Ví dụ như đoạn đối thoại giữa cô và Hạ Tử Trạc vừa rồi – kịch bản chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

Đạo diễn Vương còn đặc biệt ghi chú rằng: trong các phân đoạn tự do, nếu phù hợp với tính cách nhân vật và không làm sai lệch nội dung chính, diễn viên có thể tự do thêm lời thoại.

Cả hai đều hiểu đây là một "lỗ hổng hợp lệ" trong kịch bản để khai thác thêm thông tin. Nhưng tiếc là hiện tại chưa có manh mối nào, nên đành tiếp tục diễn đúng mạch.

Hạ Tử Trạc đi trước, dẫn đường cho Bạch Thu Diệp lên tầng hai, rẽ vào bên trái, đến căn phòng thứ tư – ngay đối diện phòng của Tô Vân.

"Đây rồi." Hạ Tử Trạc nói, rồi mở cửa bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/210.html.]

Trước giờ, Bạch Thu Diệp chỉ từng vào phòng của nữ phụ ở tầng hai.

Phòng này cách đó ba phòng, nằm ở góc khuất hơn.

Nội thất bên trong đơn giản đến mức tàn tạ, không có bếp riêng, không có gì nổi bật – rõ ràng đây chỉ là một căn phòng đơn chật hẹp, chẳng khác gì nhà kho được cải tạo lại.

Vừa bước vào căn phòng, Hạ Tử Trạc đã lập tức nhập vai theo kịch bản, cơ thể run bần bật như bị nhiễm lạnh giữa mùa đông. Dù run dữ dội, cậu ta hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì. Theo logic, vai chủ nhà mà cậu ta đảm nhận lẽ ra phải là người hiểu rõ mọi chuyện xảy ra trong căn nhà này. Thế nhưng, điều họ nhận được chỉ là kịch bản bên ngoài với lời thoại và hành động, hoàn toàn không có nội tâm nhân vật.

Cậu ta chỉ có thể làm đúng theo chỉ dẫn – run rẩy, hoảng loạn – nhưng không rõ nguyên nhân đằng sau sự sợ hãi đó là gì. Càng diễn theo kịch bản, cậu ta càng cảm thấy căng thẳng và bất an như thể có gì đó không đúng.

Mộng Vân Thường

Hạ Tử Trạc lắp bắp: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây.”

Bạch Thu Diệp bất ngờ giữ lấy tay cậu ta: “Anh có ý đồ gì vậy? Tại sao lại run dữ thế?”

Diễn xuất của Hạ Tử Trạc hơi quá đà, nhưng vẻ sợ hãi trên gương mặt lại hoàn toàn chân thật. Cậu ta lí nhí: “Không… không có gì cả. Chỉ là vừa nãy bị cô đánh nên… tôi thấy hơi sợ thôi.”

Bạch Thu Diệp buông tay, cố tỏ ra đắc ý bằng một nụ cười chế giễu. Dù nụ cười đó là do cô diễn ra, nhưng trong lòng lại hiểu rõ: Sự sợ hãi của nhân vật chủ nhà chắc chắn không phải vì sợ cô – người vào vai tay chân. Chủ nhà rõ ràng đang giấu một bí mật nào đó liên quan đến căn nhà này, thế nên mới hoảng hốt đến vậy. Đáng tiếc, cả cô và Hạ Tử Trạc đều không được biết.

Đúng lúc ấy, tiếng khóc yếu ớt vang lên từ hướng nhà vệ sinh công cộng phía sau nhà.

Tiếng khóc—nghe như trẻ con, đứt quãng và dai dẳng.

Tên của bộ phim họ đang quay là “Khóc Oán.”

Trong khoảnh khắc đó, cả hai người sững lại, ánh mắt đồng loạt nhìn nhau. Không cần nói, Bạch Thu Diệp lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y Hạ Tử Trạc—lần này không phải vì diễn xuất, mà vì cô thật sự sợ.

Tiếng khóc kéo dài khoảng mười giây rồi đột ngột im bặt.

Hạ Tử Trạc nhanh chóng gỡ tay cô ra. Theo kịch bản, nhân vật của cậu ta phải rời khỏi tầng hai, để lại Bạch Thu Diệp một mình trong phòng.

Cậu ta nói vội: “Anh hùng, đại ca, ngài nghỉ ngơi sớm nhé. Nếu tôi không về nhà bây giờ, vợ tôi lôi tai tôi ra mất!”

Dứt lời, cậu ta quay đầu bỏ chạy, không ngoảnh lại dù chỉ một lần.

Bạch Thu Diệp muốn trách cũng không biết phải trách thế nào. Dù sao thì theo phân cảnh, Hạ Tử Trạc còn nhiều cảnh quay khác, không thể ở lại quá lâu. Dẫu cả hai được phép ứng biến một chút lời thoại, nhưng những đoạn được đánh dấu là “quan trọng” trong kịch bản – bao gồm hành động và lời thoại – bắt buộc phải thể hiện chính xác tuyệt đối, nếu không sẽ bị NG và quay lại từ đầu.

Theo đúng nội dung, Bạch Thu Diệp nằm xuống giường.

Khi tiếng bước chân của Hạ Tử Trạc rời khỏi tầng hai dần nhỏ lại và biến mất, không gian lập tức trở nên yên ắng đến lạnh người. Bây giờ, thứ duy nhất cô nghe thấy là tiếng thở của chính mình.

Kịch bản ghi rằng sẽ có ba lần tiếng khóc vang lên. Ở hai lần đầu, cô chỉ cần nằm trên giường, xoay người qua lại như người mất ngủ. Đến lần thứ ba, cô phải bật dậy. Sau đó, mọi thứ bước vào giai đoạn ứng biến tự do—không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Loading...