Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 209

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:50:41
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc áo diễn trông như vừa được lôi ra từ kho đạo cụ của một thành phố điện ảnh nào đó – vải đã sờn, mang theo mùi mồ hôi cũ kỹ trộn lẫn với mùi ẩm mốc vì lâu ngày không sử dụng. Thứ mùi ấy nồng nặc đến mức khó mà diễn tả nổi, khiến người ta chỉ muốn bịt mũi ngay lập tức.

Nhân viên trường quay đứng bên cạnh tỏ ra sốt ruột, giục:

"Cô mặc nhanh đồ diễn vào đi, xong là có thể bắt đầu quay liền rồi."

Mộng Vân Thường

Anh ta càng hối, Bạch Thu Diệp lại càng cảm thấy bất an. Khi thấy anh ta chìa bộ đồ diễn ra trước mặt, cô lập tức giữ chặt lấy tay anh ta, không buông.

Cô nhìn anh ta, cố nén giọng để không run:

"Này, hay là anh vào trong với tôi đi."

Mặt nhân viên trường quay lập tức tái mét, lắc đầu liên tục:

"Tôi chỉ là nhân viên hậu trường thôi, sao mà được phép vào đó cùng cô được?"

Bạch Thu Diệp chau mày, giọng nghiêm túc:

"Không có nhân viên trường quay đứng trong phim trường, vậy thì còn gọi là ‘nhân viên’ cái gì chứ?"

Anh ta cố sức rút tay khỏi chiếc áo đang bị cô nắm chặt. May thay, chất vải tổng hợp rẻ tiền lại quá trơn, cuối cùng anh ta cũng gỡ được tay ra và lập tức co chân chạy biến, thậm chí chẳng dám ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà phía sau một lần nào nữa.

Bạch Thu Diệp nhìn theo, không khỏi chán nản. Cô đành mặc bộ đồ diễn vào, cảm giác lành lạnh lan dần lên sống lưng khi từng bước tiến về phía cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi nhà cổ.

Con phố hai bên được dựng cảnh theo phong cách cổ điển. Cảnh quay lần này là đoạn cô bước vào ngôi nhà – một cảnh đơn giản nhưng lại khiến cô có linh cảm không lành.

Chưa kịp đến nơi, cánh cửa gỗ mở ra, từ trong nhà bước ra một người – Hạ Tử Trạc, người vào vai ông chủ ngôi nhà. Sắc mặt cậu ta nhợt nhạt, ánh mắt đầy hoang mang, không còn vẻ tự tin như lúc đọc kịch bản trước đó.

Không cần nói ra, cả hai đều hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ánh mắt bọn họ chạm nhau, như những người cùng mắc kẹt trong một cơn ác mộng, cùng cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ đang ẩn mình trong không khí, ngoài tầm mắt.

Tiếng loa của đạo diễn Vương vang lên, lạnh lùng mà cứng rắn:

"Action!"

Hạ Tử Trạc lập tức dùng ánh mắt ra hiệu – cảnh quay chính thức bắt đầu.

Bạch Thu Diệp bước tới gần, mắt liếc nhanh qua bố cục bên trong ngôi nhà, rồi dừng lại trước mặt Hạ Tử Trạc.

Hạ Tử Trạc lên tiếng trước, câu thoại đầu tiên vang lên:

"Vị này, đêm hôm thế này tới đây có chuyện gì vậy?"

Bạch Thu Diệp vỗ nhẹ lên vai cậu ta, cố ý tỏ ra kiêu căng và ngang ngược, đúng chất vai tay chân côn đồ:

"Sao? Anh quản được tôi à? Chân tôi mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu chẳng được?"

Diễn xuất ban đầu của Hạ Tử Trạc còn khá gượng gạo, nhưng thấy cô nhập vai quá tự nhiên, cậu ta cũng dần bắt được nhịp, tiếp lời:

"Tôi đâu có ý đó đâu, anh bạn."

"Ông đây chỉ hỏi một chuyện thôi." Bạch Thu Diệp cười nhếch mép, giọng trở nên hiểm độc:

"Ở đây có người nào tên là Tô Vân không?"

Theo chỉ đạo từ đạo diễn Vương, tất cả các nhân vật đều được đặt trùng với tên thật của diễn viên để tạo cảm giác chân thực. Vì vậy, nam chính tên Tô Vân cũng chính là tên thật của anh ta.

Nghe tới cái tên đó, Hạ Tử Trạc khựng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ lúng túng. Thế nhưng vì diễn chưa tới nên biểu cảm của cậu ta lại giống như đang đóng kịch thiếu nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/209.html.]

Cậu ta đáp:

"Đúng là có người tên Tô Vân thật. Nhưng cô tìm anh ta làm gì?"

Bạch Thu Diệp cười khẩy, lại vỗ mạnh lên vai cậu ta:

"Bạn bè thì tìm chơi thôi, chứ còn gì nữa?"

"Bạn bè à..." Hạ Tử Trạc nhìn cô đầy ngờ vực:

"Nhưng Tô Vân là người khá thật thà, trông không giống kiểu sẽ có bạn như cô."

Sắc mặt Bạch Thu Diệp lập tức sầm lại. Cô đột ngột nắm chặt cổ áo Hạ Tử Trạc, kéo cậu ta sát lại:

"Anh quản được tôi à? Cho dù tôi có muốn g.i.ế.c cả nhà anh ta thì liên quan gì đến anh?"

Cậu ta giật mình, vội giơ tay gỡ lấy tay cô:

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi chỉ hỏi thôi mà."

Ánh mắt Bạch Thu Diệp lúc này tràn đầy sát khí:

"Hỏi thêm một câu nữa, tôi g.i.ế.c thật đó!"

Cả hai còn chưa kịp lấy lại nhịp, thì trên mái nhà bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng – như thể có ai đó đang chạy trên sàn gỗ cũ nát phía trên.

Tim cả hai lập tức đập mạnh, nhưng vẫn cố gắng giữ vững vai diễn để không bị NG.

"Khốn thật, có phải anh đã báo cho Tô Vân biết rồi không?" – Bạch Thu Diệp nghiến răng, sau đó bất ngờ lao về phía cầu thang như thể muốn đuổi theo ai đó.

Hạ Tử Trạc giật mình, vội vã túm lấy tay cô kéo lại:

"Khoan đã, vào đây phải đăng ký trước!"

Bạch Thu Diệp quay phắt lại, ánh mắt lạnh tanh, gương mặt bừng bừng tức giận:

"Đăng ký? Thiên vương lão tử có tới tôi còn không thèm đăng ký, anh dám bắt tôi hả?!"

Hạ Tử Trạc cảm thấy nếu mình nói thêm một câu nào nữa, Bạch Thu Diệp thật sự sẽ nổi điên và gây chuyện ngay tại chỗ. Trong lòng cậu ta chỉ biết thở dài ngao ngán.

Chỉ là bảo cô đóng một vai nhỏ thôi mà, có cần nhập tâm dữ vậy không?

Diễn xuất sống động, biểu cảm chân thực, đến mức lấn át cả diễn viên chính – kiểu năng lực này mà chỉ dùng để đóng vai quần chúng thì đúng là quá phí phạm.

Cậu ta cố giữ bình tĩnh, nói tiếp: "Dù sao thì nơi này cũng có quy tắc. Ai đã bước chân vào nhà thì đều phải tuân theo."

Bạch Thu Diệp nhìn thẳng vào cậu, giọng sắc lạnh: "Anh là người gác cửa ở đây à?"

"Không, tôi là chủ nhà. Hai tầng này đều do tôi quản lý."

Vừa dứt lời, cả hai bất giác nhìn nhau, trong đầu cùng lóe lên một suy nghĩ giống nhau: Đúng là ông chủ nhà giàu, nói nghe đơn giản mà sở hữu cả hai tầng lầu.

Bạch Thu Diệp không nói thêm lời nào, rút ngay từ túi áo ra một xấp tiền lẻ, bốp một tiếng, ném thẳng vào người Hạ Tử Trạc: "Tôi thuê nhà anh ba ngày."

Hạ Tử Trạc làm đúng như trong kịch bản, từ chối lời đề nghị của cô một cách dứt khoát.

Bạch Thu Diệp lập tức đập tay lên lan can cầu thang, giọng đầy đe dọa: "Anh không chịu uống rượu mời thì sẽ phải uống rượu phạt! Không cần tiền thật đúng không? Vậy tôi đánh c.h.ế.t anh rồi đốt tiền âm phủ cho cũng được!"

Loading...