Sau lưng anh ta, cảnh mở đầu của bộ phim cũng hiện lên: một đêm mưa tầm tã, một người phụ nữ treo mình dưới mái hiên. Ánh sáng từ phim phản chiếu lên cả hai cơ thể – nhân vật nữ trong phim và nam chính, giống như họ đang nhập làm một.
Ánh mắt của họ – một kẻ đã c.h.ế.t trong phim, một người c.h.ế.t thật ngoài đời – cùng lúc nhìn chằm chằm về phía đám đông phía dưới.
Tiếng hét chói tai vang lên, xuyên thủng cả không gian tĩnh mịch trong rạp, khiến người ta có cảm giác mái nhà cũng rung lên vì hoảng loạn.
Bạch Thu Diệp lạnh sống lưng: “Bộ phim đó không bị cấm à?”
“Sao có thể?” Nhân viên nở nụ cười đầy mỉa mai. “Nhà đầu tư coi đây là cơ hội trời cho. Phim vừa kinh dị vừa có yếu tố thực tế – càng rùng rợn, càng hấp dẫn.”
Mộng Vân Thường
“Rồi… có ai dám đi xem không?” Cô hỏi tiếp.
“Dám chứ. Thậm chí cháy vé.” Nhân viên nhún vai. “Tìm cảm giác mạnh mà, có gì giải trí hơn việc đối mặt nỗi sợ thật sự chứ?”
Bên ngoài, trời bắt đầu lất phất mưa. Cả khu phim trường chìm trong làn sương mù và rèm mưa mờ ảo. Những dãy nhà cổ thấp thoáng hiện lên rồi mờ đi, như bị bóp méo hình dạng. Tiếng mưa gõ trên mái ngói nghe như tiếng chân ai đó đang lặng lẽ bước trên nóc nhà.
Bạch Thu Diệp nhìn cánh cửa lớn phía trước — cánh cửa mục nát, đen sì như miệng một con quái vật đang từ từ hé ra…
"Vì doanh thu phòng vé tăng vọt, buổi tiệc mừng công cũng được tổ chức ngay sau đó." Giọng người nhân viên trường quay trở nên méo mó trong tiếng mưa, như thể đang phát lại từ một cuốn băng cũ kể về một câu chuyện ma nhàm chán: "Trong lúc tiệc đang diễn ra, một nữ diễn viên phụ vừa dứt lời cảm ơn thì ngay lập tức bị một người khác rút s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ."
Bạch Thu Diệp tưởng đâu mọi chuyện đã kết thúc khi nam chính treo cổ ngay tại buổi công chiếu ra mắt. Nào ngờ, những diễn biến tiếp theo còn kinh hoàng và tàn nhẫn hơn gấp bội.
"Hiện trường lúc đó rối loạn. Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ kẻ nổ súng." Người nhân viên tiếp tục: "Nhưng trước khi hắn kịp ngồi tù thì đã phát điên. Mà cũng có thể, ngay khoảnh khắc bóp cò, hắn đã không còn tỉnh táo nữa rồi."
Bạch Thu Diệp ngắt lời, giọng đầy nghi ngờ: "Đừng nói với tôi là còn có phần sau nữa nhé."
"Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt," anh ta hờ hững đáp. "Chỉ là sau khi phim kết thúc, nhà sản xuất tới ngôi nhà này và c.h.ế.t trong căn gác xép ở tầng ba. Ông ta uống thuốc ngủ tự tử. Ngoài ra, có vài khán giả sau khi xem phim thì bị ác mộng triền miên. Ba người ngất xỉu ngay tại buổi chiếu, một trong số đó sau này không qua khỏi."
"... Thế mà anh bảo là không có gì đặc biệt à?" Bạch Thu Diệp không kiềm được thốt lên.
"Những chuyện liên quan đến khán giả thật ra toàn là tin đồn. Không có vụ ngất xỉu nào xảy ra ở buổi công chiếu hết. Tất cả chỉ là mấy chiêu trò truyền thông bịa ra để câu view."
Mỗi lời nhân viên nói ra đều khiến Bạch Thu Diệp thấy rợn tóc gáy thêm một chút. Trước đây cô hoàn toàn không biết gì về ngôi nhà này, còn vô tư quét dọn ở tầng hai nữa cơ. Giờ nghĩ lại, quả bóng bay trắng cô từng gặp... có khi chỉ là con quỷ "dễ đối phó" nhất trong cả căn nhà này.
Đoàn làm phim năm đó, cùng những gì xảy ra xung quanh họ, như thể bị vây kín bởi hiểm họa không lường trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/208.html.]
"Về sau cũng có vài đoàn khác tới thuê nhà này. Dù không quay phim kinh dị, nhưng trong quá trình làm việc vẫn liên tục gặp chuyện kỳ quái." Nhân viên nói tiếp: "Vì thế giá thuê mỗi lúc một rẻ, đến cuối cùng chẳng ai còn dám bén mảng tới nữa."
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp bỗng thấy thương hại đạo diễn Vương. Không hiểu ông ta đã mang theo quyết tâm lớn cỡ nào mới dám thuê lại ngôi nhà này. Nhưng tất cả cũng chỉ vì không có tiền.
"Lần này đạo diễn Vương thuê nơi này là sau khi nó bị bỏ trống suốt ba năm." Nhân viên bổ sung.
Bạch Thu Diệp liền hỏi: "Ba năm qua, chỗ này không xảy ra chuyện gì chứ?"
Người nhân viên nhìn cô, ánh mắt đầy bất lực, lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Nếu có gì xảy ra, thành phố điện ảnh cũng sẽ giấu nhẹm. Họ chỉ mong có người thuê càng sớm càng tốt để đẩy đi chỗ ma ám này."
"Chỗ ma ám"... Cách gọi này, quả thực chẳng sai chút nào. Bạch Thu Diệp âm thầm nghĩ.
"Tất nhiên, ngoài việc giá rẻ, lý do đạo diễn Vương chọn nơi này còn vì muốn tận dụng tiếng vang của bộ phim cũ từng quay ở đây."
Nghe vậy, cô cũng không lấy làm lạ khi đoàn phim lần này lại bị vạ lây vì quỷ quái kéo tới. Nhưng sai lầm của đạo diễn Vương, cuối cùng lại đổ lên đầu những "diễn viên" chẳng hề liên quan như bọn cô.
Trong lòng Bạch Thu Diệp chợt nảy ra một ý nghĩ: Phải tìm cách để đạo diễn Vương cũng nếm thử "niềm vui" này mới được.
"Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại kể nhiều chuyện như vậy với cô." Nhân viên vừa lẩm bẩm vừa đưa cho cô một nén nhang: "Làm lẹ đi, không vào trong là đạo diễn Vương nổi đóa đấy."
Chỉ nghĩ đến gương mặt giận dữ của đạo diễn Vương thôi cũng đủ khiến cô run rẩy. Cô sợ ông ta sẽ viện cớ trừ cô một lần NG, thế là vội vàng châm nhang.
Cô cầm nén nhang, cúi đầu vái bốn phương tám hướng. Làn khói trắng vừa bay lên đã bị màn mưa nặng nề đè xuống, tản mác trong không khí.
Bất ngờ, cô thấy một cơn đau rát bỏng lướt qua hổ khẩu tay.
Phần đầu nén nhang bị gãy, rơi xuống mu bàn tay cô. Nhưng nhờ nước mưa, nó nhanh chóng bị dập tắt, rồi trượt xuống mặt đất.
Điềm xấu thật sự.
Nhân viên trường quay trông thấy cảnh đó, sắc mặt bỗng trắng bệch, biểu cảm hoảng hốt hiện rõ.
Anh ta run rẩy lấy từ trong túi ra một bộ trang phục – chính là bộ đồ của vai quần chúng đảm nhận nhân vật tay sai trong cảnh quay sắp tới.