Người xách nàng chỉ lạnh lùng một tiếng, cứ thế tiếp tục , Lâm Phàn lập tức đuổi theo.
Tiêu Tịch Hòa còn cách nào, đành nâng giọng lên: “Tiểu An, cùng bọn ?!”
“Không ! Dù cũng còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tự xem !” Tiểu An vẫy tay, “Nếu loại thì tập trung tìm vị hôn thê của Đảo chủ!”
“Nàng tên gì!” Tiêu Tịch Hòa gắng sức hét lên.
Tiểu An cũng hết sức hét lên: “Tiêu Tịch Hòa!”
“Gì cơ?”
“Tiêu Tịch Hòa!”
Tiêu Tịch Hòa cạn lời: “Thằng ngốc , bảo tên vị hôn thê của Đảo chủ, hét tên gì.”
“Trông vẻ thông minh lắm.” Lâm Phàn tiếp lời một câu.
Tiêu Tịch Hòa hỏi nhưng xa .
Chung Thần ba dần xa, thở dài một tiếng hồi lâu: “Ma Tôn đối với Tiêu đạo hữu yêu sâu đậm, chỉ là quá thích ghen.”
“Ngươi còn ghen ?” Trần Oánh Oánh kinh ngạc.
Chung Thần khựng một chút, cúi đầu nàng: “Ta tính cách khù khờ, nhưng cũng ngốc.”
Trần Oánh Oánh thẳng , đột nhiên cảm thấy chút ngượng ngùng.
Tiểu An , tự giác từ biệt hai .
“Chi bằng cùng chúng .” Vì còn nhỏ tuổi, Chung Thần theo thói quen coi là trẻ con.
Tiểu An gãi đầu: “Không cần, tự .”
Chung Thần thấy kiên quyết đành đồng ý, gật đầu xong đột nhiên nhớ điều gì: “À , nãy ngươi tại cứ gọi tên Tiêu đạo hữu?”
“Ta … Tiêu Tịch Hòa là tên của Tiêu đạo hữu?” Tiểu An mở to mắt kinh ngạc.
Chung Thần khựng : “Ngươi ?”
“Ta nha!” Họ cứ gọi Tiêu đạo hữu Tiêu đạo hữu, chỉ nàng họ Tiêu, tên gì!
Tạ Trích Tinh xách Tiêu Tịch Hòa suốt cả đoạn đường, mãi đến nơi mới buông nàng .
“Áo đều nhăn hết .” Tiêu Tịch Hòa o/án trách.
Tạ Trích Tinh , thuận tay sửa cổ áo cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-51-4.html.]
Lâm Phàn hành động tự nhiên của , khỏi cảm thán: “Thiếu chủ, ngài càng ngày càng tháo vát .”
Tạ Trích Tinh liếc một cái: “Ghen tị?”
… Có gì mà ghen tị chứ? Lâm Phàn im lặng một thoáng, nhanh chóng chuyển sang chuyện chính: “Vì s/át trận giải trừ, chúng rời khỏi đây .”
Nói , định hủy ấn ký .
“Gấp gì! Ván thắng thể lấy ba trăm linh thạch đó!” Tiêu Tịch Hòa vội vàng ngăn .
Khóe miệng Lâm Phàn giật giật: “Mới ba trăm…”
“Không ít , ba chúng là chín trăm, thể mua nhiều thứ,” Tiêu Tịch Hòa bẻ ngón tay tính toán một chút, “Có Ma Tôn ở đây, chúng chỉ cần im là thắng, ngươi thì đưa cho .”
Lâm Phàn vẫn thấy cần thiết, nhưng đối diện với ánh mắt của Tạ Trích Tinh liền lập tức từ bỏ: “Được …”
Tiêu Tịch Hòa thấy vẻ mặt cam lòng, khỏi bật : “Đừng lo lắng mà, chỉ là tranh thủ hai ngày, Ma Tôn ở đây, họ dám đến chọc chúng .”
“Vậy nếu thăng cấp thì ?” Lâm Phàn hỏi, “Vòng tiếp theo là tu giả đấu tu giả, ma tộc đấu ma tộc, chúng bảo vệ ngươi.”
Tiêu Tịch Hòa tựa Tạ Trích Tinh: “Lấy linh thạch hủy ấn ký ngay, bỏ cuộc thi luôn.”
Lâm Phàn thấy nàng nghĩ kỹ , tự nhiên cũng vui vẻ đồng hành, thế là ba cắm trại ngay tại chỗ.
như Tiêu Tịch Hòa dự đoán, Tạ Trích Tinh trấn giữ như một vị thần gác cổng, bất kể là tu giả ma tộc, thấy họ là đầu bỏ chạy, ngay cả ý định khiêu chiến cũng .
Ba nghỉ ngơi tại chỗ hai ngày, đột nhiên xuất hiện một chữ ‘Thập’ (mười).
“Bắt đầu đếm ngư/ợc , loại thêm mười nữa là vòng kết thúc.” Lâm Phàn nheo mắt .
Tiêu Tịch Hòa đầy mong đợi chằm chằm bầu trời, mỗi con đổi đều khiến nàng phấn khích một hồi. Tạ Trích Tinh lười biếng nàng, một lúc lâu mới hỏi một câu:
“Chín trăm linh thạch, đáng để ngươi vui mừng như ?”
“Có thể mua cho ngươi một bộ pháp y , đương nhiên đáng để vui mừng.” Tiêu Tịch Hòa tiếp tục lên trời.
Tạ Trích Tinh khẽ khựng , pháp y mà chín trăm linh thạch mua xứng với hai chữ ‘ ’, nhưng vẻ thành kính của nàng, khóe môi nhếch lên.
Hắn từng mặc một bộ pháp y giá chín trăm linh thạch nào, lẽ sẽ hơn tưởng tượng. editor: bemeobosua. Trong sự mong đợi tha thiết của Tiêu Tịch Hòa, con liên tục đổi, cuối cùng một buổi sáng nọ biến thành .
Nàng nhảy cẫng lên reo hò, vươn tay định hủy ấn ký , kết quả ngay khoảnh khắc ngón tay sắp chạm , ấn ký biến mất .
Tiêu Tịch Hòa: “... Gì cơ?”