Lâm Phàn cảm thấy bên cạnh hình như thừa.
Hắn lặng lẽ dịch lên vài bước, hòa đám đông đang mắt tròn mắt dẹt.
Một lúc , một Ma tu nào đó thốt một câu: “Ta lớn chừng là đầu tiên thấy Ma Tôn kiên nhẫn đến , ngài đ/oạt x/á ?”
“Ngươi xem?” Lâm Phàn liếc .
Ma tu nghĩ nghĩ: “Chắc là , đ/oạt x/á dám diễn như thế.”
Các Ma tu khác đồng tình. Quá sụp đổ hình tượng , căn bản là một với Ma Tôn trong ấn tượng của họ.
Các Ma tu kinh ngạc, các tu giả cũng chẳng khá hơn là bao. Phàm là bước lên con đường tu tiên, thì ai là danh xưng của Tạ Trích Tinh, họ lớn lên cùng những câu chuyện về g/iết như ngóe khuấy động phong vân, luôn cảm thấy dù là La Sát mặt đen, thì cũng là một kẻ đ/iên cảm xúc bất , kết quả… chỉ thế thôi ?
Mọi lặng lẽ hai , ai dám tiến lên quấy rầy, Tạ Trích Tinh cũng như thường lệ lờ họ.
Không qua bao lâu, Tiêu Tịch Hòa thút thít mệt, đang định buông tay trong lúc mắt lệ nhòa, nơi s/át eo bụng Tạ Trích Tinh đột nhiên thứ gì đó khẽ động. Nàng khựng định hỏi , Tạ Trích Tinh lộ vẻ gì lùi một bước, nàng chợt nhận .
Thứ , hình như là từ bụng của …
Tiêu Tịch Hòa nghĩ đến điều gì đó, mắt tròn xoe ngây .
“Sao ?” Nhận thấy sự im lặng của nàng, Tạ Trích Tinh cúi mắt xuống.
Tiêu Tịch Hòa giật hồn: “À… , .”
Vừa , cưỡ/ng ép buông tay, ánh mắt cũng cứng rắn dời khỏi cái bụng.
Vì tình huống đột ngột xảy , nàng quên mất sự ấm ức, chỉ là hai mắt chút thẫn thờ.
Khi Tạ Trích Tinh mắt nàng, chợt phát hiện vết bầm tím cổ nàng. Là dấu vết Uông Liệt để , mấy ngày lắng đọng, vết đỏ chuyển thành xanh xanh tím tím, lớp da mỏng manh thoạt thấy giày vò.
Tạ Trích Tinh trong chốc lát phong vũ d.ụ.c lai (gió mưa sắp đến): “Ai ?”
Tiêu Tịch Hòa khựng , theo ánh mắt đưa tay vuốt ve cổ, trong khoảnh khắc nghẹn ngào: “Ma Tôn ngươi , xảy nhiều chuyện lắm, suýt ch/ết trong mơ.”
Tạ Trích Tinh nhíu mày ngay lập tức: “Hắn theo ?”
“Ai?” Tiêu Tịch Hòa sững sờ, ngay đó hít một lạnh, “Ngươi Uông Liệt?”
“Ai?”
“Uông Liệt.”
“Không , là ai?” Tạ Trích Tinh chằm chằm cổ nàng.
Tiêu Tịch Hòa: “……”
Thấy , ai !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-49-2.html.]
Nàng thở dài một tiếng: “Vậy ‘’ mà ngươi là ai?”
“Một kẻ âm mưu dùng mộng yểm khống chế ngươi, tạm thời còn là ai, nên cho ngươi,” Tạ Trích Tinh , dường như nghĩ đến điều gì, “Có lẽ chính là Uông Liệt mà ngươi .”
“... Lại chuyện ? Sao ngươi bao giờ ?” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt mờ mịt.
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái: “Sợ ngươi h/ù d/ọa dám ngủ.”
Tiêu Tịch Hòa: “……”
Cảm ơn, quả thật ngủ nhiều ngày .
Nàng thở dài một tiếng, cảm thấy nhiều thông tin trao đổi với , đang định kỹ lưỡng, Lâm Phàn lờ nãy giờ chịu nổi nữa, khẽ ho một tiếng lộ vẻ gì.
Giọng lớn, nhưng trong khu rừng yên tĩnh đủ sức truyền một nhất định, Tiêu Tịch Hòa thấy liền cứng đờ, đó hoảng sợ đầu … Hơn một trăm phía , đang đồng loạt chằm chằm nàng.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ đầu , mãi mới thút thít một tiếng vùi mặt lòng Tạ Trích Tinh, tai trong chốc lát đỏ bừng.
“... Ma Tôn, bây giờ?” Giọng Tiêu Tịch Hòa vẫn còn khàn khàn, “Ta hình như mất mặt .”
“Như thế nào?” Tạ Trích Tinh vẫn đang chú ý đến cổ nàng.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ ôm eo , hai tay s/iết ch/ặt hơn một chút: “Ta .”
“Ngươi chẳng ?” Tạ Trích Tinh thấy chuyện vấn đề gì.
Tiêu Tịch Hòa giải thích với thế nào, do dự mãi mới thốt một câu:
“ mấy ngày nay thể hiện lợi hại, họ đều sùng bái , kết quả bây giờ …”
Nói đơn giản, là nàng để trấn áp những , vẫn luôn xây dựng hình tượng đại nữ chủ, kết quả nãy thấy Tạ Trích Tinh nhịn , editor: bemeobosua. tự tay phá hủy hình tượng t/an n/át.
Dù cũng đại nữ chủ nào bò trong lòng đàn ông mà thút thít… ?
“Hình tượng của hỏng hết !” Tiêu Tịch Hòa than thở.
Tạ Trích Tinh hiểu lắm ý nàng, nhưng lờ mờ đoán nàng mất mặt , thế là ánh mắt hòa nhã một cái, ôn tồn an ủi: “Không , g/iết hế/t bọn họ, thì ai ngươi .”
Lúc chuyện hề đè thấp giọng, câu rõ ràng truyền đến tai mỗi , thế là tất cả tinh thần chấn động.
“Đại… Đại tỷ, thấy gì hết!” Tiểu An vội .
Những còn nhanh chóng phản ứng : “Không thấy! Chúng cũng thấy.”
“Mắt vẫn luôn , các ngươi đang gì…”
Mọi liên tục nhanh chóng phủi sạch liên quan, má Tiêu Tịch Hòa đỏ bừng, nhịn trách móc liếc Tạ Trích Tinh một cái: “Ngươi đừng đùa kiểu .”