45. Ma Tôn bạch phú mỹ
Tu giả cao hứng bước xuống lôi đài, liền bắt đầu tìm kiếm đối thủ tiếp theo, đáng tiếc kịp tìm thích hợp, một bóng chặn .
Nhìn đàn ông dò tu vi mặt, tu giả lập tức lộ vẻ cảnh giác: “Ta đấu với ngươi.”
Người đàn ông cũng lời thừa thãi, lóe kéo góc, n/ghiến răng ngh/iến lợi định đ/ánh: “Ngay cả Thiếu phu nhân nhà mà cũng dám đ/ánh, sống còn sống nữa ?”
Người đàn ông chính là Lâm Phàn báo cáo ‘công việc’ xong với Tạ Trích Tinh.
Tu giả nhấc lên nhấc xuống như một con gà con, lập tức sợ hãi kêu lớn: “Thiếu phu nhân gì chứ! Ta ngươi đang gì?!”
“Giả ngốc cái gì, nãy còn ứ/c h/iếp nàng lôi đài ?” Lâm Phàn lạnh.
Tu giả sững sờ, khi hồn thì nắm đ/ấm của Lâm Phàn giơ lên, tu giả sợ hãi ôm đầu: “Ta ứ/c h/iếp nàng! Đều là diễn kịch!”
Lâm Phàn sửng sốt: “Diễn kịch?”
“ diễn kịch! Ta đưa tiền!” Tu giả tức giận, thừa lúc chú ý nhanh chân bỏ chạy.
Lâm Phàn vẻ mặt mờ mịt, ngẩng đầu lên đỉnh núi nào đó: “… Thiếu chủ, hiểu gì hết ?”
Trên đỉnh núi, một chiếc gương hư ảo bằng khí lơ lửng giữa trời, phản chiếu bộ cảnh tượng trong góc. Tạ Trích Tinh Lâm Phàn vẫn còn mờ mịt trong gương, giơ tay lên chiếc gương lập tức tan biến, ngay cả khuôn mặt của Lâm Phàn cũng biến mất.
Về câu hỏi của Lâm Phàn, câu trả lời, nhưng trả lời thế nào.
Một lúc lâu, Tạ Trích Tinh đau đầu xoa trán.
Đại hội Thí luyện Tiên Ma vẫn đang tiếp diễn, các tu giả thể thăng cấp vẫn giảm nhiệt huyết.
Tiêu Tịch Hòa nhờ diễn xuất tinh xảo, nhanh thua xong trận thứ hai, đồng thời Liễu An An truyền cảm hứng cũng đấu xong một trận, hai cô gái nhỏ vui vẻ hội hợp.
“Muội kiếm bao nhiêu?” Liễu An An hỏi.
Tiêu Tịch Hòa đếm sơ qua: “Năm trăm linh thạch tiền phí, cộng thêm hai mươi linh thạch tiền boa, còn tỷ?”
“Người tìm nhân phẩm , là năm trăm, kết quả đ/ánh xong chỉ đưa hai trăm, thế thu tiền .” Liễu An An tức giận.
Tiêu Tịch Hòa : “Cũng ít, cộng cũng hơn một ngàn , theo quy tắc mà xem, thua đủ sáu sẽ tự động loại, thể tiến hành trận thứ bảy nữa, tức là còn bốn cơ hội, tỷ còn năm cơ hội, ít nhất cũng kiếm mấy ngàn linh thạch lớn… Nhiều tiền quá!”
“Thật sự nhiều!”
Hai sư vui vẻ nắm tay , chỉ thiếu điều xoay vòng tại chỗ, Hứa Như Thanh xem nãy giờ uể oải mở lời: “Hai vẫn nên vui mừng quá sớm, chuyện chắc như ý hai .”
Hai sư đồng loạt qua: “Ý gì ?”
Hứa Như Thanh dở dở : “Hiện tại còn đều là tiểu môn phái và tán tu, nghĩ ai cũng giàu ? E rằng cá lớn hai bắt gần hết .”
“Không chứ, chúng cộng mới đ/ánh ba trận.” Liễu An An tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-45-1.html.]
Tiêu Tịch Hòa cũng tin lắm: “Cho dù tu giả tiền ít, nhưng đông như , cũng vài giàu chứ?”
Hứa Như Thanh nhún vai: “Vậy hai tiếp tục tìm , xem bao nhiêu thể trả tiền lớn phần thưởng như .”
“Ba năm thì chắc chắn .”
“Phải niềm tin tài lực của tán tu chứ.”
Hai xong, liền tản đám đông.
Hứa Như Thanh vươn vai, tiếp tục lang thang qua các quầy hàng, tìm kiếm vật phẩm thích hợp để bán hoặc dùng sính lễ.
Vô tình trôi qua nửa ngày, nhưng Tiêu Tịch Hòa vẫn lên lôi đài thứ ba. Nhiều tu giả như , đấu với nàng ít, nhưng chịu chi linh thạch chẳng mấy , còn đa đều keo kiệt, xa bằng hai hào phóng đó.
“Năm mươi linh thạch? Xin nha, ít quá, thể đồng ý.” Tiêu Tịch Hòa bất đắc dĩ từ chối.
Tu giả đến hỏi giá chút sốt ruột: “Thật sự xem xét ? Giá của thấp .”
“Xin .” Tiêu Tịch Hòa vẫn trả lời như cũ.
Tu giả thấy nàng kiên quyết như , cắ/n răng thêm mấy chục: “Một trăm thì ?”
Tiêu Tịch Hòa do dự.
Nàng tìm kiếm gần nửa ngày, gặp một đống kỳ quái, chỉ là còn vẻ, đến mức lấy linh thạch mười chữ , editor: bemeobosua. hoặc đồng n/át sắt vụn để l/ừa g/ạt nàng.
Hay là… đồng ý luôn nhỉ? Tiêu Tịch Hòa đấu tranh hồi lâu, đang định gật đầu thì rút lui: “Thôi thôi, vẫn là quá đắt, tìm tự nguyện đối chiến …”
Nói xong liền đầu bỏ , nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Tiêu Tịch Hòa im lặng một lát, đành tiếp tục giữa các tu giả vẻ mặt lo lắng, đáng tiếc gặp nào phù hợp, vài chỉ cho ba mươi linh thạch, nàng suýt nữa đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn nhịn .
Cơ hội chỉ sáu , thể dễ dàng lãng phí.
Màn đêm buông xuống, đại hội ngừng thi đấu, vẫn lượt lên lôi đài.
Tiêu Tịch Hòa mặt mày chán nản trở bên cạnh Hứa Như Thanh, xuống lâu thì Nhị sư tỷ cũng trở về, thấy vẻ mặt thất bại của , chuyện đều cần .
“Kinh doanh thật sự quá khó khăn!” Liễu An An thở dài, “Ta đ/ánh thêm ba trận, cộng chỉ kiếm hai trăm linh thạch, trong đó năm mươi còn là tiền nợ, là đợi đến khi thăng cấp, lấy phần thưởng đại hội mới bù cho .”
Hứa Như Thanh sớm đoán sẽ như , chỉ bình tĩnh an ủi: “Muội kiếm ít , phần còn cứ giao cho sư phụ sư nương giải quyết là .”
Tiêu Tịch Hòa do dự một chút, hỏi: “Sư , ước tính còn thiếu bao nhiêu?”
“Nói thật ?” Hứa Như Thanh khẽ nhướng mày.
Tiêu Tịch Hòa : “Đương nhiên.”
Hứa Như Thanh cân nhắc một lát: “Trước khi chúng đến, cùng sư nương kiểm kê, linh thạch thiếu hai ngàn, linh d.ư.ợ.c thì tạm đủ dùng, dù Dược Thần Cốc cũng thiếu thứ , hai món thành vấn đề lớn, chủ yếu là tám mươi mốt món lễ vật mà Ma giới yêu cầu, Dược Thần Cốc hứng thú với pháp khí các loại, ngày thường cũng ai mua những thứ , thể lấy chỉ ba bốn mươi món, còn thiếu gần một nửa so với yêu cầu của Ma giới.”