44. Thiếu phu nhân đang gì ?
Tiêu Tịch Hòa mang theo tâm trạng bất an chạy suốt hai ngày, cuối cùng cũng đến địa điểm tổ chức Đại hội Thí luyện Tiên Ma – Thiên Linh Sơn.
Trước khi đến, sự hiểu của nàng về sự kiện trọng đại đến từ đoạn miêu tả trong tiểu thuyết, cũng từng dựa câu chữ mà tưởng tượng cảnh tượng huy hoàng sẽ như thế nào, nhưng khi nàng thực sự xuất hiện ở đây thì… giống một cái chợ rau ?
Thiên Linh Sơn địa thế rộng lớn, ý cảnh xa xăm là thật, nhưng vì quá nhiều đến, dẫn đến nơi đều chen chúc xô bồ, rao bán, trao đổi vật phẩm, lừa gạt gì cũng , chỉ mới đến một lát ít la ầm lên là túi Càn Khôn trộm.
Hỗn loạn vô trật tự, còn tệ hơn cả chợ rau.
“Ráng chịu đựng , đông là như , dễ xảy loạn.” Hứa Như Thanh an ủi hai vị sư đang há hốc mồm.
Tiêu Tịch Hòa hồn, vội vàng dặn dò Liễu An An: “Nhị sư tỷ, giữ kỹ túi Càn Khôn của tỷ, tuyệt đối cẩn thận.”
“Biết , cột .” Liễu An An giơ tay lên, quả nhiên túi Càn Khôn buộc cổ tay.
“Như an hơn nhiều, nhưng cũng lơ là,” Hứa Như Thanh , “Đi thôi, dẫn các tìm chỗ ở , đến trễ là hết chỗ đấy.”
“Ở đây còn chỗ ở ?” Liễu An An ngạc nhiên.
Hứa Như Thanh nhướng mày: “Vốn dĩ , nhưng đến nhiều, tự nhiên sẽ .”
Tiêu Tịch Hòa và Liễu An An , đều thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương.
Một khắc , họ cái gọi là chỗ ở là gì…
Một đại khách đ/iếm tạm thời do Ma giới dùng pháp khí xây dựng.
Khách đ/iếm cao mười tầng, mỗi tầng cao tới bốn năm mét, phong cách Gothic Ma giới vẫn áp dụng triệt để, sự kết hợp giữa đen và xám dùng đến cực điểm, nổi bật lạc lõng giữa núi xanh nước biếc, giống khách đ/iếm, mà giống như…
“Sao giống một cái m/ộ địa ,” Liễu An An lộ vẻ chán ghét, “Chúng nhất định ở đây ? Hơn nữa là do Ma tộc xây, cứ cảm thấy chút đáng tin cậy.”
“Vòng ngoài chỉ một khách đ/iếm , đại hội thể kéo dài một tháng, nếu ăn gió sương, thấp thỏm lo âu, thì cũng thể chọn ở.” Hứa Như Thanh hiển nhiên cách nắm thóp sư lời.
Liễu An An quả nhiên đổi giọng: “Thật chỗ cũng khá .”
Nói xong, liền kéo Tiêu Tịch Hòa chủ động bước .
như lời Hứa Như Thanh , vòng ngoài chỉ một khách đ/iếm , ở thì chỉ lựa chọn ăn gió sương, cho nên đại sảnh sớm chật ních , tu giả, Ma tộc đầy đủ cả, còn vài Yêu tộc đầu mọc sừng lưng đuôi.
Liễu An An vốn dĩ hài lòng với nơi , nhưng thấy nhiều tranh giành như , lập tức cũng gia nhập đội quân xếp hàng. Tiêu Tịch Hòa quanh một vòng, tìm Hứa Như Thanh: “Đại sư , thấy của Thập Đại Tiên Môn?”
“Người tài lực hùng hậu, pháp khí khách đ/iếm riêng.” Hứa Như Thanh trả lời.
Tiêu Tịch Hòa bừng tỉnh, ngay đó nghĩ đến chuyện khác: “Vậy… Ma tôn cũng chỗ ở riêng?”
“Đương nhiên,” Hứa Như Thanh xong ngừng , “Muội tìm ?”
“... Không tìm tìm, ở đây thôi.” Tiêu Tịch Hòa vội vàng xua tay. Nói đùa, nàng trêu chọc lâu như , bây giờ trốn còn kịp, dám tự dâng lên cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-44-1.html.]
Hứa Như Thanh : “Muội cứ , cần bận tâm đến chúng .”
“Thật sự , sư tha cho .” Tiêu Tịch Hòa kêu khổ ngừng.
Nhìn vẻ mặt kháng cự của nàng, nụ khóe môi Hứa Như Thanh nhạt một phần: “Nếu thích như , tại còn …”
Quầy tiếp tân đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Dựa mà sắp xếp cho phòng thượng đẳng!”
“Thật sự là đặt hết từ lâu …”
Tiêu Tịch Hòa rướn cổ xem náo nhiệt một lúc, lúc mới nhớ hỏi Hứa Như Thanh: “Sư , gì cơ?”
“Không gì.” Hứa Như Thanh giơ tay xoa đầu nàng. Ai cũng sự cân nhắc riêng của , vì sư phụ đồng ý, lẽ nàng cũng ép buộc.
Đã là ngoài ý , thì cứ để nàng theo ý , cùng lắm thì còn Dược Thần Cốc lo liệu cho nàng.
Hai đang chuyện, Liễu An An chen đến quầy tiếp tân, phóng khoáng đặt linh thạch, thuê ba căn phòng hạ đẳng nhỏ nhất.
Hứa Như Thanh thấy động tĩnh nàng gây , lặng lẽ dùng quạt xếp che mặt: “Người còn tưởng nàng thuê ba căn phòng thượng đẳng.”
“Giành phòng là giỏi lắm .” Tiêu Tịch Hòa vẫy tay với Liễu An An.
Liễu An An chạy về: “Tiểu sư , vốn định thuê hai căn phòng, chúng vẫn ở chung một phòng, nhưng giường phòng hạ đẳng quá nhỏ, hai chúng ở , tiền phòng trung đẳng một căn đủ thuê ba căn phòng hạ đẳng , nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn thuê ba căn phòng hạ đẳng.”
“Nhị sư tỷ giỏi quá, còn tính toán nữa!” Tiêu Tịch Hòa khen ngợi.
Liễu An An khiêm tốn: “Đều là học từ tiểu sư .”
“Chủ yếu là Nhị sư tỷ thiên phú.” Tiêu Tịch Hòa phụ họa.
Hứa Như Thanh kéo hai đang tâng bốc , thẳng lên lầu.
Phòng hạ đẳng ở tầng ba, mỗi căn đều nhỏ như nhà vệ sinh, khi đặt một cái giường thì xoay cũng cảm thấy khó khăn. editor: bemeobosua. Ba một vòng trong phòng, Liễu An An gật đầu: “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ ngũ tạng, bên cạnh giường còn bàn học nữa.”
“Cửa sổ cũng đủ lớn, bức bách.” Hứa Như Thanh cũng phụ họa theo.
“Tuy đắt, nhưng quả thực tệ.” Liễu An An tiếp lời.
Tiêu Tịch Hòa hai đang vẻ nghiêm túc nên nên :
“Không cần lo lắng cảm xúc của mà d/ối, sẽ xin với hai nữa.”
Khoảng thời gian vì chuyện sính lễ, nàng quá nhiều lời xin , nữa thật sự sẽ trở nên xa cách.
Nói xong, nàng dừng một chút, cố ý dùng giọng điệu khoa trương : “Ta là tiểu sư , là nhỏ tuổi nhất trong nhà, các tiết kiệm giúp gom sính lễ chẳng là chuyện đương nhiên ?”
“Muội thể nghĩ như thì , thực sự chịu đủ cái dáng vẻ rụt rè đáng thương của .” Hứa Như Thanh .