“Tiên, M/a, Người, Q/uỷ, Y/êu, đều thể trường thọ cùng trời đất, thì gì lạ,” đàn ông liếc nàng, “Nhớ giữ bí mật.”
Môi Tiêu Tịch Hòa mấp máy, hồi lâu mới một câu: “Nếu ch/ết, Mỏ Gà bọn họ ?”
“Đừng tùy t/iện đặt biệt danh cho chúng,” vẻ mặt đàn ông bình thản, “Trước khi bổn tôn ch/ết, tự nhiên sẽ sắp xếp thỏa cho chúng.”
“Sắp xếp như thế nào?” Tiêu Tịch Hòa tò mò.
Người đàn ông chịu nữa. Tính bướng bỉnh của Tiêu Tịch Hòa nổi lên, kéo ống tay áo bên còn lành lặn của ngừng hỏi, đàn ông chịu nổi sự phiền phức, trực tiếp đặt nàng xuống một bãi cỏ.
“Ngủ một giấc, triệu chứng của Quả Ngọt Ngào sẽ biến mất.” Người đàn ông lạnh nhạt mở lời.
Tiêu Tịch Hòa: “Ta buồn ngủ...”
Chưa hết câu, mí mắt nàng bắt đầu nặng trĩu, chỉ vài thở ngủ say. Nàng một nữa mơ thấy một chiếc qua/n t/ài mở nắp phát ánh sáng xanh u ám, nàng tiến lên xem xét, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm, vì chỉ lặng lẽ , cho đến khi q/uan t/ài biến mất. Lần thứ hai tỉnh dậy, là buổi tối, mở mắt liền thấy mấy chiếc đèn lồng lớn đầu.
Trải qua cảnh tượng tương tự thứ hai, Tiêu Tịch Hòa bình tĩnh : “Ta tỉnh .”
Một trong những chiếc đèn lồng lớn lập tức nàng: “Còn chóng mặt ?”
Tiêu Tịch Hòa gượng gạo: “Không chóng mặt nữa.” Không chỉ chóng mặt, mà đầu óc còn tỉnh táo, suy nghĩ nhanh nhẹn, nhớ rõ ràng chuyện xảy đó.
“Nếu chóng mặt nữa, thì cùng chúng chơi trò chơi .” Mỏ Gà nhiệt tình mời.
Tiêu Tịch Hòa khựng : “Chơi trò chơi?”
Mỏ Gà và Gấu Lớn , Gấu Lớn túm lấy Tiêu Tịch Hòa, vui vẻ chạy về phía sâu trong rừng.
Tiêu Tịch Hòa s/iết đến mức gần như nô/n , hồn vội vàng nhắc nhở: “Ta về tìm sư ... Ọe, ngươi nới lỏng móng vuốt ! Eo sắp gãy !”
Gấu Lớn , chớp mắt chạy đến một đất trống rộng lớn. Gần như tất cả linh thú mà Tiêu Tịch Hòa quen đều đến, đang vây quanh hò hét, thấy Tiêu Tịch Hòa cũng nhảy nhót chạy đến đón, khơi lên một trận bụi bay m/ù mịt, còn Lộc Thục vẫn ở hình , lúc đang một tảng đá cao, yên tĩnh cảnh tượng náo nhiệt mắt.
Tiêu Tịch Hòa bụi sặc sụa, ho khan một cái, đó ngẩng đầu chào hỏi các linh thú. Dê núi do dự cách đó xa, Tiêu Tịch Hòa thấy nó một cái, chủ động đưa đầu qua, Dê núi lập tức vui vẻ húc đầu với nàng.
“Tiểu lão đại, thích lửa trại ? Ta đốt một đống lửa cho nhé?” Thú Phun Lửa lấy lòng.
Tiêu Tịch Hòa : “Ta ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-35-5.html.]
“À! Tiểu lão đại thích lửa trại!” Thú Phun Lửa vui vẻ phun lửa.
Tiêu Tịch Hòa: “...”
Bị nhiều ánh mắt chằm chằm như , Tiêu Tịch Hòa thể lời mất hứng nữa, đành đồng ý ở chơi... Ừm, chỉ ở một canh giờ, một canh giờ nhất định . Thấy Tiêu Tịch Hòa cuối cùng cũng đồng ý, Cá Sấu lập tức đội nàng đầu, cùng các linh thú khác nhảy nhót, Mỏ Gà chạy tới, lập tức giành Tiêu Tịch Hòa .
Các linh thú hình như phát hiện một trò chơi thú vị, lập tức tranh giành Tiêu Tịch Hòa như một món đồ chơi. Những linh thú hình lớn, sức tay cũng lớn, Tiêu Tịch Hòa chúng tranh giành tới lui, một nữa dấy lên cảm giác n/ôn. Để tránh chơi cho đến ch/ết, nàng đành yêu cầu dừng trò chơi. Các linh thú lập tức thất vọng nàng.
... Con nào con nấy trông hu/ng d/ữ t/àn b/ạo, bày đặt giả bộ đáng thương gì chứ! Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt, cố gắng đưa một trò chơi tương tự: “Các ngươi chơi truyền hoa ?”
Các linh thú lập tức tỏ hứng thú.
Tiêu Tịch Hòa đưa trò chơi là để giải thoát cho , nhưng một khắc đồng hồ , nàng Gấu Lớn đang nắm c/hặt , rơi trầm tư... Không với chúng là tìm một hòn đá hoa ? Tại chuyền vẫn là nàng?
À, là do Mỏ Gà kiên quyết dùng ‘nàng, như hoa’. Người đàn ông tảng đá cao, đợi tất cả linh thú sẵn sàng, liền tùy ý vỗ tay, thế là Tiêu Tịch Hòa bắt đầu tung hứng qua .
... Ọe, khó chịu quá.
Người đàn ông vẻ mặt chán đời của Tiêu Tịch Hòa, khuôn mặt thanh tú cuối cùng cũng thoáng hiện một tia , nhưng tia chỉ thoáng qua biến mất, trong mắt nhanh chóng chỉ còn sự mệt mỏi chậm chạp.
Tiêu Tịch Hòa chuyền hai ba , cuối cùng nhịn n/ôn , các linh thú lúc mới nhận , nàng với tư cách là con quá yếu ớt, thích hợp tung hứng qua , thế là chúng dứt khoát chuyển sang hòn đá như đề nghị ban đầu.
Tiêu Tịch Hòa cuối cùng cũng giải thoát, lảo đảo đến mặt đàn ông: “Lão Tổ Tông, .”
Người đàn ông ngước mắt nàng, giống như mở miệng giữ : “Ừm.”
Phía vang lên một trận reo hò, Tiêu Tịch Hòa nhịn đầu , đột nhiên nảy sinh chút nỡ. editor: bemeobosua. Nàng dò hỏi Mỏ Gà đó, lờ mờ khi cuộc thử thách kết thúc, và những tu giả sống sót khi rời khỏi đây, nhất định sẽ tuyên truyền rầm rộ về sự nguy hiểm của Tích Lục Sơn bí cảnh, nơi vốn bí bảo quý giá gì, cộng thêm độ khó tăng lên, xem sẽ còn ai để tâm đến nơi nữa.
Và đàn ông mắt sẽ dùng một phương pháp nào đó phong ấn bí cảnh, ngàn năm vạn năm, nơi sẽ bao giờ mở nữa, trở thành một Đào Nguyên.
Nói cách khác, khoảnh khắc , chính là cuối cùng họ gặp mặt.
“Tạm biệt Lão Tổ Tông...” Tiêu Tịch Hòa , nghiêm túc cúi đàn ông, nhưng vì tung hứng còn chóng mặt, khi cúi dùng sức quá mạnh, liền cắm đầu ngã xuống đất.
Chưa kịp ngã xuống đất, nàng nhấc bổng lên, trực tiếp va lòng đàn ông.