“Nước ngày càng dâng cao !” Không ai kinh hô một tiếng, trực tiếp ngắt lời cuộc đối thoại của hai .
Mọi ùa mép vách đá xuống, quả nhiên thấy nước lũ bao quanh cao hơn lúc nãy một đoạn, và xu hướng ngày càng dâng cao, e rằng đầy ba ngày, sẽ nhấn chìm luôn đỉnh núi nơi họ đang .
“Đây chắc là huyễn cảnh , chúng chỉ cần rời khỏi đây, là phá giải cục diện luôn ?”
“Cái đó chắc , nhỡ huyễn cảnh thì ?”
“Không cũng chẳng , nước lũ mà thôi, bay qua là .” Nước lũ như thế đối với phàm nhân lẽ là mối đe dọa lớn, nhưng trong mắt tu sĩ, thật sự chẳng đáng gì.
“Thế nhỡ bay qua , thứ hung hiểm hơn đang chờ thì ?” Điều họ thực sự sợ là điều .
Mọi bàn tán xôn xao, nhưng ai thực sự sẵn lòng xông pha, dần dần tiếng bàn tán nhỏ , nhưng sự giao tiếp lời nhiều hơn, chẳng qua là mong Tạ Trích Tinh thể như , dẫn dắt họ thoát khỏi nơi .
Tạ Trích Tinh lười để ý đến tính toán nhỏ nhen của họ, trực tiếp xuống một tảng đá, tựa tảng đá bắt đầu nghỉ ngơi. Tiêu Tịch Hòa thấy ngủ, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, lặng lẽ rón rén đến bên cạnh : “Ma tôn, thật sự cần chẩn mạch cho ngài ?”
Trước đây bao giờ nghỉ ngơi thường xuyên như hôm nay.
“Không cần.” Tạ Trích Tinh nhắm mắt từ chối.
Tiêu Tịch Hòa mím môi: “Nếu ngài tin y thuật của , để Sư xem nhé? Hắn chân truyền của Sư phụ, lợi hại đấy.”
“Thiếu phu nhân cần lo lắng, Thiếu chủ đây.” Lâm Phàn từ lúc nào trôi dạt tới, “Ta là Ma y lợi hại nhất Ma giới đấy.”
“Hắn nghiêm trọng đến mức ngoài mang theo thầy thuố/c … Ngươi gọi là gì?” Tiêu Tịch Hòa đột nhiên phản ứng .
Tạ Trích Tinh đột nhiên mở mắt, ánh mắt s/ắc bén b.ắ.n về phía Lâm Phàn.
“Gọi… Tịch Hòa mà,” Lâm Phàn mở to đôi mắt vô tội, “Ngươi thích gọi ngươi như ?”
Tiêu Tịch Hòa do dự: “ giống như…”
“Ngươi chắc chắn là nhầm .” Lâm Phàn vẻ mặt khẳng định.
Tiêu Tịch Hòa quả thật cũng quá chú ý, thấy kiên quyết phủ nhận như , liền hỏi nữa, chỉ dặn dò Tạ Trích Tinh nếu thoải mái nhất định , hoặc lấy chút đồ ăn từ túi Càn Khôn ăn trấn an, lúc mới về bên cạnh Sư Sư tỷ.
Lâm Phàn theo nàng xa, lập tức đầu xin công: “Thiếu chủ, thông minh ?”
Tạ Trích Tinh lạnh lùng , lặng lẽ đầu .
Một lát , Lâm Phàn một nữa nhịn bắt chuyện: “Thiếu chủ, Thiếu phu nhân để đồ ăn cho ngài ?”
“Lâm Phàn.” Tạ Trích Tinh một nữa mở mắt.
Lâm Phàn: “…Làm gì?”
“Nói thêm một chữ nữa, sẽ cho ngươi đ/ầu th/ai ngay bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-33-3.html.]
Lâm Phàn: “…”
Thiếu chủ ma/ng t/hai thật là hung dữ.
Vì lời cay độ/c của Tạ Trích Tinh, Lâm Phàn dám quấy rầy nữa, buồn chán đành tìm Tiêu Tịch Hòa.
Vừa thấy tới, Hứa Như Thanh liền nhướng mày, Lâm Phàn lập tức lời qua tiếng : “Nhìn gì mà , đến tìm ngươi.”
“Ta hình như cũng gì mà?” Hứa Như Thanh như .
Lâm Phàn lạnh một tiếng, đầu Tiêu Tịch Hòa: “Tịch Hòa, mạo hỏi một câu, thể chẩn mạch cho ngươi ?”
“Sao đột nhiên chẩn mạch cho ?” Tiêu Tịch Hòa nghi hoặc.
Lâm Phàn xoa xoa tay: “Tò mò thôi.” Tiêu Tịch Hòa bề ngoài vẻ gì là tư chất, tu vi cũng thấp, thực sự tò mò, nàng khiến Thiếu chủ ma/ng t/hai.
Ừm, chắc chắn điểm đặc biệt của nàng.
Tiêu Tịch Hòa hiểu gì, nhưng vẫn đưa tay .
Lâm Phàn lập tức đưa đầu ngón tay áp lên. Ma y chẩn mạch khác với thầy th/uốc phàm trần, là dùng linh lực rót kinh mạch, một vòng trong cơ thể chẩn, bảy kinh tám mạch đều qua một lượt, điểm đặc biệt dù che giấu kỹ đến , cũng thể dễ dàng phát hiện.
Tuy nhiên kiểm tra hai , Tiêu Tịch Hòa đều bình thường vô kỳ, chỉ m/áu trong mạch sống động hơn thường… editor: bemeobosua. Chẳng lẽ bí mật Thiếu chủ m/ang th/ai, ẩn chứa trong m/áu tươi của nàng?
Lâm Phàn hỏi thể lấy một chút m/áu , kết quả kịp lời, đối diện với ánh mắt như của Hứa Như Thanh, tỉnh táo ngay lập tức.
Không sợ Hứa Như Thanh, chỉ là sợ qua cửa ải Thiếu chủ.
Ngày dài tháng rộng, cũng cơ hội để . Lâm Phàn hít sâu một , c.ắ.n răng kiềm chế sự tò mò, buông tay Tiêu Tịch Hòa .
“Thế nào?” Tiêu Tịch Hòa tò mò.
“Rất khỏe mạnh.” Lâm Phàn khen ngợi.
Tiêu Tịch Hòa : “Cảm ơn.”
Trong lúc mấy chuyện, nước lũ núi dâng lên một đoạn nữa. Tất cả trong sự chờ đợi dài đằng đẵng dần mất kiên nhẫn, cuối cùng chịu nổi nữa.
“Cứ đợi như đến bao giờ mới hết, một bước!”
Người đó xong, trực tiếp vọt lên , cố gắng nhảy qua nước lũ, đến đỉnh núi khác.
Tuy nhiên khoảnh khắc giữa trung phía nước lũ, tất cả linh lực đều biến mất như thể tan thành mây khói, cả như chim gãy cánh, hình nặng nề lao thẳng xuống nước lũ, biến mất mặt nước cuộn trào.
“Lý đạo hữu!”
Người quen với lập tức lao mép vách đá, cố gắng vớt trở , đáng tiếc pháp khí linh lực gì, một khi rời khỏi đỉnh núi đều mất tác dụng.