“Ta cho chính mà,” tâm trạng khác với khác khi xem phim, kiếp của nàng cũng chỉ mới vài năm , nhắc đến vẫn chút buồn bã, “Khó khăn lắm mới xoay chuyển vận mệnh, kết quả một tên cặ/n b/ã hủ/y ho/ại tất cả.”
Tạ Trích Tinh im lặng.
Tiêu Tịch Hòa nhẹ nhàng thở một , liền thấy Liễu An An tủm tỉm thu tay về.
“Tiểu sư , hóa kiếp là một con thỏ nhỏ,” Liễu An An híp mắt hiệu đôi tai lớn, “Vẫn là một con thỏ mập, sống trong rừng núi suốt, ngày nào cũng leo núi đào hang.”
Chăm chỉ như , chắc chắn ngon. Tiêu Tịch Hòa nảy ý nghĩ , lập tức cảm thấy tội sâu sắc… Nàng đúng là kẻ s/úc s/inh, ngay cả Sư tỷ cũng ăn.
Tiêu Tịch Hòa ho một tiếng ngẩng đầu, liền thấy Tạ Trích Tinh vẻ mặt suy tư, rõ ràng là nhớ đến những con thỏ tràn lan và ngon lành ở Cốc Âm Trạch.
…Cũng là kẻ s/úc s/inh.
Liễu An An nhảy nhót tìm Hứa Như Thanh, Tiêu Tịch Hòa chậm rãi theo phía , vài bước phát hiện Tạ Trích Tinh cũng theo, khựng một chút hỏi: “Ma tôn, ngài xem kiếp của ?”
“Có gì mà xem?” Tạ Trích Tinh hỏi ng/ược .
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Ngài xem thì xếp hàng gì.
Hai hồi lâu, Tạ Trích Tinh đầu bỏ , Tiêu Tịch Hòa đành theo. Hai im lặng suốt quãng đường, khi sắp hội họp với hai Hứa Như Thanh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tên c/ặn b/ã vẫn còn sống?”
“Hả?” Tiêu Tịch Hòa hiểu.
Tạ Trích Tinh mặt cảm xúc: “Ch/ết cũng , chuyển thế mười cũng thể bắt về.”
Tiêu Tịch Hòa ngây , đột nhiên một luồng ấm tràn lồng ng/ực, nóng đến mức nàng suýt nữa nữa: “Chắc là bắt , nhưng , b/áo ứ/ng… Cảm ơn Ma tôn.”
Tạ Trích Tinh liếc xéo nàng: “Nghĩ nhiều , Bổn tôn chỉ là xem trò vui thôi.”
Tiêu Tịch Hòa hì hì : “ đúng đúng, Ma tôn gì thì là thế đó.”
Tạ Trích Tinh khẩy, mày mắt vui vẻ.
Trong góc, Trần Oánh Oánh cách chung sống tự nhiên của hai , mím môi vội vàng mặt .
Và một khác cũng vui, đó chính là Lâm Phàn đang dùng Đá Duyên Phận xem kiếp .
Hầu hết khi xem kiếp của , đều là buồn bã hoặc đau thương, cũng thỉnh thoảng vô tư như Liễu An An, editor: bemeobosua. nhưng cho đến nay, ai bộc lộ sự phẫn nộ như .
Xem xong kiếp , Lâm Phàn giận đùng đùng ng/ược , ngang qua Hứa Như Thanh còn lạnh một tiếng.
Hứa Như Thanh nhíu mày một chút, để ý đến sự phát đ/iên bất chợt của , ng/ược Liễu An An nhịn tò mò: “Hắn thấy gì ?”
“Chắc là liên quan đến Sư ,” Tiêu Tịch Hòa như điều suy nghĩ, “Chẳng lẽ kiếp họ quen ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-33-2.html.]
“Cho dù kiếp quen , cũng nhất định là o/an gia.” Hứa Như Thanh thong thả mở lời.
Liễu An An chậc một tiếng: “Cái đó chắc , thấy dáng vẻ của , ngư/ợc giống như kiếp yêu mà ngươi.”
“Phụt…” Tiêu Tịch Hòa nhịn .
Hứa Như Thanh: “…”
Ba trò chuyện cũng né tránh ai, Tạ Trích Tinh xong cũng hiếm khi nảy sinh một tia hứng thú, lười biếng hỏi Lâm Phàn vẫn đang mặt đen: “Thấy gì ?”
“Đừng nhắc nữa, thật xúi quẩy,” Lâm Phàn kéo khóe môi một cái, khuôn mặt baby face chút uy lực nào, “Biết thế xem!”
Tiêu Tịch Hòa lén thấy , nhịn rướn tai về phía bên , đáng tiếc Lâm Phàn chịu thêm một chữ nào nữa.
X/ác định thể hỏi han gì từ Lâm Phàn, Tiêu Tịch Hòa và Liễu An An một cái, đó đồng thời về phía Hứa Như Thanh.
“……Nhìn gì mà , hứng thú với chuyện tiền kiếp hậu kiếp gì cả.” Hứa Như Thanh khẩy.
Hai Sư mở to mắt, càng tỏ đáng thương hơn.
Tạ Trích Tinh hai giống hệt như sinh đôi, khỏi kéo khóe môi một cái.
Sự nũng nịu của các Sư vĩnh viễn là vũ khí mạnh nhất, Hứa Như Thanh nhanh thất bại, hai cô nhóc kìm kẹp đến Đá Duyên Phận.
“Huynh xem xong nhất định cho chúng đấy.” Liễu An An yên tâm dặn dò.
Tiêu Tịch Hòa gật đầu theo: “Không giấu.”
Hứa Như Thanh cong khóe môi, nhanh chậm áp tay lên Đá Duyên Phận, bề mặt đá lập tức lóe lên một trận ánh sáng bạc. Hắn chằm chằm tảng đá một lát, độ cong ở khóe môi đột nhiên sâu thêm.
“Thấy gì ?” Liễu An An vội hỏi.
Hứa Như Thanh như : “Thấy thứ khiến Lâm Phàn giận đến hóa thẹn.”
Liễu An An mắt sáng lên: “Cái gì ?”
Hứa Như Thanh rút tay về, ngắn gọn súc tích: “Kiếp cưới cô gái thích, vì ngăn cản hôn sự suýt thuộc hạ của đ/ánh ch/ết, kết quả cô gái đó theo .”
Liễu An An, Tiêu Tịch Hòa: “Oa ô.”
“Nàng theo cũng vì ngươi , nàng thích, tối hôm đó liền đầu đ/ộc ngươi với đàn ông khác!” Lâm Phàn la ầm ĩ.
Liễu An An, Tiêu Tịch Hòa: “Ồ hố.”
“ thích nàng,” Hứa Như Thanh là một đàn ông, quá hiểu cách đàn ông khác tức c/hết, “Không như ai đó, tha thiết nô tài cho cả đời, mà chẳng gì.”
“Ngươi…”