Ma Tôn mang thai con của ta [Xuyên sách] - Chương 32 (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-31 08:33:42
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Trích Tinh lạnh một tiếng, thu kiếm về.

Tiêu Tịch Hòa: “...Họ đắc tội gì với ngài ?”

“Chướng mắt.” Tạ Trích Tinh , liếc nàng.

Tiêu Tịch Hòa lập tức thẳng: “Ta bây giờ còn là Hợp Hoan Tông nữa .”

Tạ Trích Tinh khẩy một tiếng.

Tiêu Tịch Hòa kéo khóe môi, đột nhiên nhớ điều gì, vội vàng chạy đến hai cái x/ác quần áo chỉnh tề, quả nhiên thấy túi Càn Khôn của vứt ở bên cạnh.

Có lẽ lục soát , túi Càn Khôn nhăn nheo, bên trong cũng mất một thứ, nhưng đan dược, nguyên liệu nấu ăn... thì vẫn còn, nghĩ là Man Yêu Nhi cũng thèm để mắt tới.

“May mà vẫn còn,” Tiêu Tịch Hòa liếc hai c/hết nhắm mắt bên cạnh, vội vàng cầm túi Càn Khôn chạy về bên cạnh Tạ Trích Tinh, “Sư phụ tặng, mất thì .”

Tạ Trích Tinh thẳng về phía , lười chuyện với nàng.

Hai về phía một đoạn, sương trắng tan hết, Tiêu Tịch Hòa đầu , mới phát hiện lâu như , trong thực tế cũng chỉ hơn mười mét, kiễng chân là thể dễ dàng thấy nơi phát hiện bí bảo.

 

Xung quanh yên tĩnh, chỉ tiếng gió nhẹ lướt qua sườn núi, ngoại trừ hai họ, tạm thời thứ ba khỏi gian, Tiêu Tịch Hòa buông ngón tay Tạ Trích Tinh xuống đất, ngoan ngoãn chờ Đại sư và Nhị sư tỷ .

“Không lo lắng ?” Tạ Trích Tinh nhướng mày.

Tiêu Tịch Hòa khựng , nhận hỏi điều gì liền : “Đại sư lợi hại, Nhị sư tỷ cũng mang theo nhiều đồ tự bảo vệ, hơn nữa họ nhặt bí bảo, chắc sẽ nhắm đến.”

Kẻ điê/n duy nhất c/hết, những còn g/iết , cũng là vì tranh đoạt báu vật mà g/iết, chứ g/iết vì mục đích g/iết .

Tạ Trích Tinh khẩy với câu ‘Đại sư lợi hại’ của nàng, đang định gì đó, trong dày đột nhiên cuộn trào. editor: bemeobosua. Sắc mặt đổi, cảm giác buồn nôn xông thẳng lên đỉnh đầu.

 

“Ma tôn!” Tiêu Tịch Hòa hoảng sợ, vội vàng bò dậy đỡ .

“Đừng qua đây!” Tạ Trích Tinh nghiêm khắc quát lớn.

Tiêu Tịch Hòa dừng chân, vẻ lo lắng mặt càng tăng: “Ma tôn, ngài chứ?”

Ánh mắt Tạ Trích Tinh tối sầm, một trận buồn nôn.

Hắn lâu ăn gì, nôn cũng nôn gì, nhưng cảm giác cơ thể kiểm soát khiến vô cùng ghê tởm, kéo theo tâm trạng cũng trở nên cực kỳ tệ.

Tiêu Tịch Hòa xung quanh quấn quanh khí đen, hỏi dám hỏi, nửa ngày nặn một câu: “Ngài ăn chút gì để giảm bớt ?”

Tạ Trích Tinh lãnh đạm liếc nàng, đến vệ đường xuống.

Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt, do dự hồi lâu vẫn theo, từ túi Càn Khôn của lấy một quả ô mai: “Lần ở Ngự Kiếm Tông đưa cho ngài .” lúc đó sợ lộ phận, nên luôn dám đưa.

Tạ Trích Tinh quả tuyết mai bọc một lớp sương trắng trong tay nàng, chỉ cần một cái ứa nước bọt, cảm giác buồn nôn áp chế một chút.

“Ngài ăn một quả , thể đè xuống một chút.” Tiêu Tịch Hòa đưa tới gần hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-32-3.html.]

Tạ Trích Tinh nhắm mắt, cằm nhếch lên càng thêm sắc nét, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi lên mặt , phủ một lớp ánh sáng lên làn da tái nhợt, như sắp hóa tiên .

 

Tiêu Tịch Hòa từng nghĩ, ngày thấy một loại cảm xúc tương tự ‘mong manh’ .

Hắn là Tạ Trích Tinh cơ mà, khiến nhóm nhân vật chính đau đầu suốt cả một quyển sách, ngay cả cái ch/ết cũng huy hoàng đến mức kinh thiên động địa, cũng cảm xúc mong manh tồn tại ?

Tiêu Tịch Hòa xảy chuyện gì, nhưng lúc dễ dàng cảm xúc của ảnh hưởng, trong lòng buồn bã nên lời.

Tạ Trích Tinh nhắm mắt giả vờ ngủ, lẳng lặng bình sự phiền muộn do tiểu ngh/iệt s/úc mang , đang lúc tiến triển gì, miệng đột nhiên nhét một thứ.

Đường sương tan trong khoảnh khắc, ô mai chua nhưng chát, hòa quyện hảo với đường sương thanh ngọt, vị chua chua ngọt ngọt đ/ánh thức vị giác của , cũng áp chế sự ghê tởm và bực bội.

 

Tạ Trích Tinh mở mắt, ánh mắt sắc bén thẳng về phía nào đó, nào đó sợ hãi lùi ba bước, kết quả cẩn thận còn ngã xuống đất.

“Ta cố ý!” Không giận vì nàng tự ý hành động , nhưng xin thì sai.

Yết hầu Tạ Trích Tinh rung động, lát chậm rãi mở lời: “Còn ?”

Mắt Tiêu Tịch Hòa sáng lên: “Có , còn nhiều lắm!”

Nói xong, liền vội vàng nhích bên cạnh , từ túi Càn Khôn lục quả ô mai thứ hai: 

“Vừa nãy là loại muối, loại bằng mật ong, đều bỏ hạt , ăn cũng t/iện, ngài nếm thử xem thích .”

Vừa , đưa đến mặt .

Tuy nhiên Tạ Trích Tinh ý định nhận lấy, chỉ thần sắc mệt mỏi nàng.

“...Vẫn thoải mái ?” Tiêu Tịch Hòa lo lắng nhét quả ô mai miệng , liền chẩn mạch cho , kết quả ngón tay đặt lên cổ tay , giãy .

“Làm gì?” Hắn lạnh mặt hỏi.

Tiêu Tịch Hòa khựng : “Chẩn mạch cho ngài, xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Tạ Trích Tinh nhíu mày một cái, lặng lẽ nàng lâu, mới : “Dùng cách chẩn mạch của ch/ết để chữa b/ệnh cho sống?”

 

“...Lịch sử đen, cầu xin đừng nhắc.”

Tạ Trích Tinh khẩy một tiếng, nuốt quả ô mai xuống, trở thành Ma tôn đại nhân cao quý ngầu lòi: “Tự lo cho .”

Tiêu Tịch Hòa: “…” 

Nàng thể cảm thấy như thế mong manh.

Không từ lúc nào, hai một khắc giờ , nhưng vẫn thấy thứ ba xuất hiện. Tiêu Tịch Hòa trong lòng đang lo lắng, lâu liền thấy một bóng màu hồng phấn và xanh lam xuất hiện, mắt nàng sáng lên, vội vàng tiến gần xem.

 

Loading...