Đế Giang nhìn chằm chằm chiếc cáng thô ráp kia một hồi lâu, bỗng ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng nàng: “Tay.”
“Hả?” Nhạc Quy ngẩn người.
Đế Giang cũng chẳng đợi nàng phản ứng, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng.
Nhạc Quy khẽ kêu lên một tiếng, lòng bàn tay đầy vết phồng rộp vì ma sát liền bị phơi ra trước mắt hắn.
Lần đầu tiên kéo cáng, hoàn toàn không biết kỹ xảo gì, tay nàng từ ngày đầu tiên đã nổi rộp, bốn ngày qua, chỗ phồng chồng lên chỗ phồng, có không ít vết đã bị trầy rách, đỏ hồng lẫn lộn, trông vô cùng thê thảm.
Đôi mắt Đế Giang đột nhiên trầm xuống, im lặng thật lâu mới hờ hững lên tiếng: “Sao không tự mình bỏ đi?”
“Sao mà đi cho được, chúng ta cùng đến thì phải cùng về nhà.” Nhạc Quy đáp, mặt mày đầy nghiêm túc.
Trong căn phòng hoang vắng rỉ sét, cây đàn cổ lại vang lên một tiếng ngân dài, so với trước kia còn thanh thoát và chói tai hơn, như thể có thể gột sạch cả thần hồn.
【Về nhà thành thân! Cùng nhau độ kiếp! Về lại thế giới thực!】
Đế Giang khẽ bật cười, tiếng cười tràn ra từ cổ họng nghe vô cùng sảng khoái. Đôi mắt vốn luôn sắc lạnh giờ đây lại ánh lên chút ý cười. Nhạc Quy nhìn thấy mà lòng như muốn bốc cháy, đang định trong bụng lãng mạn vài câu, bàn tay hắn đột nhiên bao phủ lên tay nàng, nắm chặt dần.
【Chết tiệt! Hắn định làm gì! Đau quá!】
Ngân hà lấp lánh
Nhạc Quy nước mắt trực trào, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôn… tôn thượng, người làm gì vậy?”
“Sau này còn dám làm bậy không?” Đế Giang lạnh giọng hỏi.
Nhạc Quy sững người, lúc này mới nhận ra hắn đang cùng mình tính toán cái sổ nợ vụ “phụ mẫu của A Hoa”.
【Vương bát đản vương bát đản vương bát đản! Ngươi còn có lương tâm không! Đã nói là ta bị ép mà, ngươi không đi tìm A Hoa gây sự mà lại tới trừng phạt ta? Biết thế lúc đó không cứu ngươi, cứ ném ngươi xuống hồ luôn, chờ ngươi sốt c.h.ế.t xem ngươi còn kiêu ngạo nổi không!】
Nhạc Quy không dám mắng ra miệng, nhưng trong lòng đầy uất ức, chuẩn bị sụt sùi khóc thì Đế Giang buông tay nàng ra. Lòng bàn tay vốn đầy m.á.u thịt lẫn lộn nay đã hồi phục như cũ. Mà lúc nàng nhìn sang tay hắn, lại thấy xuất hiện vết thương giống hệt như tay nàng khi nãy.
Nước mắt nàng lập tức nghẹn lại, mặt ngơ ngác nhìn Đế Giang: “Tôn thượng… người đây là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-96.html.]
Đế Giang nhắm mắt lại, giọng hơi mệt: “Bản tôn hiện tại linh phủ trống rỗng, không còn cách nào giúp ngươi trị thương.”
【Vậy nên… người chuyển hết thương thế sang người mình? Ô ô ô, đây là tinh thần đại ái thật sự, ta muốn khóc rồi, tôn thượng, ta yêu người! Có nghe không, ta yêu người đó!】
Nhạc Quy mắt đỏ hoe, lặng lẽ kéo tay áo hắn.
Đế Giang cảm nhận được lực kéo khẽ khàng kia, im lặng một lát mới nói: “Nơi này chắc cũng không còn xa thôn xóm. Bản tôn nghỉ một lát, tỉnh lại rồi cùng ngươi lên đường.”
“Thật sự định tìm thôn ở lại dưỡng thương à?” Nhạc Quy tò mò.
“Ừ, bản tôn cần tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể rời khỏi đây.”
“Vậy tốt rồi, chờ người tỉnh lại, chúng ta cùng nhau đi.” Nhạc Quy xoa xoa lòng bàn tay đã lành lặn, lặng lẽ ngồi sát lại bên cạnh hắn, vai kề vai tựa vào nhau.
Khóe môi Đế Giang khẽ nhếch lên, rồi rất nhanh lại khôi phục như thường. Hắn đã tiêu hao quá độ, chỉ trong chốc lát đã thiếp đi. Nhạc Quy lắng nghe hơi thở đều đặn của hắn, nhìn quanh cảnh vật xa lạ và khoảng không tĩnh mịch, trái tim mấy ngày nay vẫn luôn bất an cuối cùng cũng dần bình ổn lại.
Một canh giờ sau, nàng lặng lẽ hỏi: “Tôn thượng, giờ đi chưa?”
Đế Giang không trả lời.
Ba canh giờ sau, nàng lại hỏi: “Nếu không đi thì trời tối mất. Thôi được thôi được, vậy sáng mai hẵng đi, ta đi kiếm ít quả dại ăn đỡ.”
Mười canh giờ sau, nàng lẩm bẩm: “Mặt trời cũng lên rồi, chúng ta thật sự phải đi thôi đó!”
Mười lăm canh giờ sau…
Nhạc Quy: "Ngươi cái đồ Đế Giang c.h.ế.t tiệt @#¥%…"
Khi Đế Giang tỉnh lại lần nữa, đã là năm ngày sau.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà bằng gạch xanh sạch sẽ ngay ngắn.
Đây là một căn nhà coi như rộng rãi, bàn ghế, tủ, giường nệm đều đầy đủ, chỉ là hơi cũ kỹ, cửa sổ thì đóng kín mít. Trong phòng thoảng mùi gỗ lâu năm, nhưng không đến nỗi khó ngửi. Đế Giang chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn lại, pháp y trên người đã không còn, hiện tại chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản của phàm nhân.