“Không rõ lai lịch, nữ tử này rõ ràng mang tà khí, mọi người nên cẩn thận cảnh giác.”
“Cẩn thận gì chứ? Nếu thật sự lợi hại thì đã chẳng phải bỏ chạy. Ta thấy thứ đồ trong tay nàng cũng chẳng đỡ được bao nhiêu đòn. Chúng ta xông lên g.i.ế.c quách đi, không tin không g.i.ế.c nổi nàng!”
Người cuối cùng vừa dứt lời đã lập tức vận linh lực đánh tới. Những người còn lại cũng nhao nhao ra tay. Nhạc Quy chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy tất cả đang lao về phía mình.
【Lần này coi như xong thật rồi!】
“Này!” Nàng khẽ gọi.
Kính tiên tri đáp nhỏ: “Ừm.”
“Có lẽ ta thật sự sẽ ch·ết ở chỗ này.” Nàng thở ra một tiếng.
Kính tiên tri im lặng một thoáng rồi nói: “Ta cũng không chạy được đâu.”
Kính tiên trih là thần khí thượng cổ, nhưng linh hồn trong đó lại không phải. Nếu chiếc kính bị đoạt mất, người ta tất nhiên sẽ tìm cách hoàn toàn xóa bỏ linh hồn này.
“Xin lỗi. Và… cảm ơn.” Đến nước này, nó cũng không biết phải nói gì cho phải. Trong khoảnh khắc ký ức ùa về, chỉ nhớ tới cảnh Đế Giang từng cất giữ tàn hồn nó vào mặt kính, cùng hình ảnh Nhạc Quy cài hoa, chải tóc cho nó.
Nhạc Quy cắn môi dưới, vành mắt đỏ hoe.
Từ sau khi xuyên thư tới giờ, tuy rằng luôn cảm thấy như đi trên lằn ranh sinh tử, nhưng lần này là lần nàng chân chính gần với cái ch·ết nhất. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như ngừng thở, thậm chí quên cả việc nhắm mắt.
Mũi kiếm của người lao đến đầu tiên đã gần kề mặt, má phải bị kiếm khí xẹt qua, rách một đường dài. Nàng cuối cùng cũng kịp phản ứng, nhắm mắt lại, chuẩn bị đón lấy cái ch·ết.
【Hu hu hu ba mẹ ơi, xem ra con thật sự phải ch·ết ở thế giới xa lạ này rồi…】
Nước mắt Nhạc Quy sắp trào ra, chớp mắt sau vai lại bị một bàn tay lạnh lẽo giữ chặt. Nàng sững người, rồi ngã nhào vào một vòng tay rắn chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-91.html.]
Theo bản năng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của Đế Giang: “Chơi vui không?”
“Tôn thượng, ngài nghe ta nói đã, tất cả đều là tại Kính tiên tri đáng ghét, ta hoàn toàn vô tội!” Nhạc Quy cả người vẫn còn ngơ ngác, miệng thì vội chối tội.
Vừa nãy còn xúc động muốn kết làm bằng hữu kiếp sau với nàng, Kính tiên tri: “…”
Nhạc Quy l.i.ế.m môi khô khốc, lúc này mới nhận ra trên cổ Đế Giang có một vết máu. Nàng lập tức xoa nhẹ giúp hắn, nhỏ giọng lấy lòng: “Tôn thượng, ngài sẽ không chấp nhặt với bọn ta đâu nhỉ?”
Còn biết thêm chữ “chúng ta” cho có tình có nghĩa.
Đế Giang giơ tay khẽ vuốt lên vết thương trên mặt nàng. Lập tức đau rát từng trận, nhưng Nhạc Quy không dám rên, càng không dám phản kháng.
Một lúc sau, Đế Giang bật cười khẽ: “Chuyện này để sau rồi tính sổ.”
Nhạc Quy: “…” Dọa người thật đó!
Lúc này, các tông chủ tiên môn dưới sự dẫn dắt của Tiên giới đế quân đã vây chặt Đế Giang từng tầng từng lớp. Tông chủ Luyện Khí Tông vừa mới tế ra pháp khí công kích, cúi đầu liền thấy Triệu Vô Ưu vẫn còn đang truyền linh lực trị thương cho con gái, bèn bực dọc quát: “Tới nước này rồi, còn không mau lại đây?”
Muốn phát động sát chiêu liên hợp thì mười đại tông môn phải đồng thời ra tay, thiếu một người cũng không được.
Triệu Vô Ưu đương nhiên hiểu rõ, giờ là cơ hội tốt nhất để g.i.ế.c Đế Giang. Nhưng muốn ra tay, hắn phải buông đứa con gái đang thoi thóp trong lòng...
Hắn cắn răng, vẫn tiếp tục truyền linh lực vào cơ thể nữ nhi.
“Sư phụ.” Yêu Yêu sắc mặt trắng bệch, chủ động bước tới: “Sư phụ, việc lớn quan trọng hơn. Để con chăm sóc sư tỷ.”
Ngân hà lấp lánh
“Ngươi thì biết chăm sóc cái gì?” Triệu Vô Ưu giận dữ.
Yêu Yêu vẫn bình thản trước thái độ của hắn: “Con có thể truyền linh lực cho sư tỷ. Dù không thể chữa khỏi, ít nhất có thể cầm cự được chút thời gian, chờ sư phụ xử lý xong mọi chuyện.”
“Triệu Vô Ưu, rốt cuộc ngươi có tới không? Không tới thì tất cả đều phải c.h.ế.t ở đây!” Tông chủ Luyện Khí Tông lạnh giọng thúc giục. Dù đã nhận ra tu vi Đế Giang không bằng xưa, bọn họ cũng không dám khinh thường một chút nào.