Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:27:34
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người thấy nàng từng bước tiến lại gần, theo bản năng đồng loạt lui về sau một bước. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nàng ung dung tự nhiên, liền dần dần buông lỏng cảnh giác.

“Ngươi từ phàm nhân tu lên Nguyên Anh chỉ trong vài ngày, thì có gì mà gọi là nỗ lực?” Có kẻ không nhịn được, buông một câu đầy mỉa mai.

Nhạc Quy thở dài: “Đó là thứ các ngươi nhìn thấy thôi. Còn thực tế thì sao? Ta ngày đêm tu luyện suốt bốn mùa không ngơi nghỉ, đến cơm cũng không dám ăn quá hai miếng. Gió rét, nắng nóng cũng chẳng quản, biết ta đã trải qua những gì không? Ta có ngày hôm nay, toàn bộ đều là tự mình tích góp từng chút một!”

“Tích góp kiểu gì mà từ phàm nhân bay thẳng tới Nguyên Anh chớp nhoáng vậy?” Đệ tử dẫn đầu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

Đây cũng chính là điều tất cả mọi người đều muốn biết.

Nhạc Quy vẫn bình thản bước lên, những đệ tử vốn đang bao vây quanh nàng lại không rõ từ khi nào đã vô thức đi theo phía sau. Thoạt nhìn, trông nàng lại giống người dẫn đầu bọn họ.

“Chủ yếu vẫn nhờ công pháp tông môn ta truyền thừa.” Nhạc Quy tỏ vẻ nghiêm túc: “Tông môn ta tu là kiểu trước mấy trăm năm không nhúc nhích, sau đó một phát bạo tăng. Ta đây nhìn thì còn trẻ trung, nhưng thật ra đã hơn ba nghìn tuổi, ba nghìn năm chưa từng ngủ một giấc yên lành. Có được thành tựu hôm nay, chẳng lẽ không phải là điều ta xứng đáng nhận sao?”

Vừa nói vừa đi, đã bước ra khỏi cái sân nhỏ vốn mỏng manh như tờ giấy. Đám người bị nàng kể chuyện mê hoặc, theo bản năng nối gót sau, ai ngờ đúng lúc đó có người đột nhiên hét lên: “Nàng muốn chạy trốn!”

Lời còn chưa dứt, cánh cổng viện “bang” một tiếng, nện thẳng vào mặt bọn họ.

Mọi người: “…”

Bên phía đài tỷ thí đã vang lên tiếng chấn động đất rung trời chuyển, Nhạc Quy vừa cắm đầu chạy vừa gào lên giận dữ: “Ch·ết tiệt cái kính kia! Ngươi hố ta với tôn thượng thảm đến mức này!”

“Ta sao biết được kết giới sẽ bị đục ra một cái lỗ to như vậy?” KÍnh tiên tri còn đang chột dạ.

Nhạc Quy giận sôi: “Vậy ngươi không biết báo thù trễ một chút à?”

“Ta tìm bọn họ suốt hơn năm ngàn năm! Hơn năm ngàn năm đó! Bỏ qua lần này thì không biết đời nào mới có cơ hội nữa…” Kính tiên tri lặp lại như tụng kinh, ho nhẹ một tiếng rồi nói thêm: “Ta đã dùng chút linh lực cuối cùng để gia cố kết giới, ngươi tạm thời an toàn.”

Lời còn chưa dứt thì rắc một tiếng, cái sân sau vỡ làm hai nửa.

Nhạc Quy: “…”

Kính tiên tri: “…”

Ngân hà lấp lánh

“Ma nữ, nạp mệnh đi!”

Đám tu sĩ thoát khỏi kết giới như rồng xà lên trời xuống đất, sát chiêu dồn dập ném thẳng về phía nàng như không cần tiền. Nhưng đều bị pháp khí phòng ngự trên người nàng cản lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-90.html.]

Nhạc Quy vừa thét gào trong lòng, vừa liều mạng bỏ chạy về phía trước. Kính tiên tri cảm thấy nàng định lao về phía đài tỷ thí, bèn không nhịn được mà nhắc: “Chủ nhân bên đó hình như còn thảm hơn ngươi, hay là chạy xuống chân núi đi?”

“CÂM MỒM ĐI CÁI GƯƠNG CH·ẾT TIỆT!” Nhạc Quy lúc này không còn chút đồng cảm nào, chỉ toàn là oán khí với nó.

Trong mặt kính, nột gốc cây nhỏ quỳ vẫy cành lá lấy lòng, thấy nàng chẳng buồn liếc tới liền dứt khoát giả chết. 

Những tu sĩ ưu tú của các tông môn thì đã sớm bị đánh đến vỡ nát đạo tâm ở trận chiến phía trước. Giờ đến tự bảo vệ mình còn khó, đừng nói đến truy đuổi. Người còn sức tới đây phần lớn là tán tu tới xem náo nhiệt, hoặc đệ tử bình thường trong các tông môn.

Nhưng, cho dù chỉ là đám đệ tử bình thường cũng mạnh hơn cái “tu sĩ phàm nhân hàng giả” như Nhạc Quy.

Pháp khí phòng ngự trên người nàng lúc ở đài tỷ thí đã sắp vỡ, giờ bị đám người này liên tục công kích, cuối cùng cũng rắc một tiếng, vỡ vụn. Nhạc Quy theo bản năng quay đầu lại, liền thấy một luồng linh lực như kiếm dài lao thẳng về phía mình.

Nàng hoảng hốt hét lên, theo bản năng rút gương ra chắn.

Luồng linh lực bị phản lại, đập trúng một tán tu khác.

Kính tiên tri bị dùng như vợt bắt bóng giận dữ hét: “A a a a! Mặt kính của ta nứt rồi! Ngươi dám dùng ta để đập linh lực?”

“Ngươi gây họa, không phải ngươi tự đi mà dọn sao?” Nhạc Quy thấy gương có hiệu quả, lập tức siết chặt cán kính.

Đám người vốn là ô hợp, giờ phát hiện có người bị thương, nhất thời ngần ngại, chẳng ai dám tùy tiện tiến lên hay tung linh lực nữa.

Kính tiên tri còn đang giận vì bị biến thành vũ khí, nghe Nhạc Quy bắt mình “tự thu dọn tàn cuộc” thì giận dữ phản bác: “Nếu không phải ta lúc ở đài tỷ thí liều mạng bảo vệ ngươi, ngươi sống tới giờ chắc?”

“Biết trước sống sót mà phải đối mặt cảnh này, ta thà c.h.ế.t sớm cho rồi!” Nhạc Quy không nể nang gì cả.

Kính tiên tri tức tối: “Ngươi đúng là đồ không biết ơn! Nếu ta không vì cứu ngươi, ta đã chẳng lãng phí từng ấy linh lực, còn kết giới bị phá trước là cũng do ta chưa g.i.ế.c xong bọn họ, tất cả là vì ngươi!”

Nhạc Quy đáp lại không thương tiếc: “Ngươi còn giả bộ trong sáng! Lúc trước còn nói mình tên A Hoa, kết quả cha mẹ ngươi có từng đặt tên cho đâu?”

Kính tiên tri giậm chân: “Ta nói là bọn họ đặt tên à? Đó là chủ nhân đặt cho ta!”

Nhạc Quy: “…”

【May mà đêm hôm đó Đế Giang không tiện miệng nói cái tên đó nghe dở.】

Nàng đang thầm thấy may, thì phía sau, đám người vẫn chưa dám ra tay lại bắt đầu xì xào: “Rốt cuộc nàng đang lầm bầm cái gì thế nhỉ?”

Loading...