Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-06-22 11:41:48
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đồ khốn kiếp!” Nhạc Quy trốn sau lưng ghế, mắng một câu.
Trong không khí như đọng lại một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cổ quản gia. Ông ta giãy giụa điên cuồng như cá bị quăng lên cạn, ra sức cào vào cổ mình, chỉ để lại từng vết m.á.u dài.
“Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi.” Tiểu nữ hài quỷ mặt không biểu cảm giơ tay lên.
“Cho dù ngươi có đủ nhẫn tâm g.i.ế.c cả cha ruột của mình…” Gương mặt quản gia dần biến hóa, giọng nói yếu ớt cũng dần mang theo âm sắc nữ giới: “Chẳng lẽ… đến cả ta… ngươi cũng nỡ xuống tay sao?”
Tiểu nữ hài quỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang thay đổi của ông ta, thoáng sững người.
Nhạc Quy cũng kinh ngạc đến ngây ra. Nàng thật sự không hiểu người này rốt cuộc dùng cách gì, vậy mà từ một nam nhân lại biến thành nữ nhân trong nháy mắt.
“Nữ nhi, con gái ta…” Người trên mặt đất như được bàn tay vô hình kia buông ra, thở hổn hển từng hơi, trong mắt ánh lên giọt lệ nóng: “Sau ngần ấy năm… cuối cùng ta cũng gặp lại con rồi.”
Tiểu nữ hài quỷ bình thản nhìn người đó, không đúng, bây giờ phải gọi là “bà”. Từ những hốc m.á.u đen như mực trên khuôn mặt, m.á.u loãng lại lần nữa rỉ ra: “Mẫu thân…”
【Hiện tại là tình huống gì vậy? Cha tự dưng biến thành mẹ?】
Nhạc Quy biết trong thế giới tu chân, kỳ ảo không gì là không thể. Luân hồi, chuyển thế, phi thăng thành tiên đều là chuyện thường tình. Nhưng dù vậy, tận mắt nhìn một người đàn ông hóa thành đàn bà ngay trước mặt, cú sốc tâm lý đó vẫn khiến nàng ngây người thật lâu.
“Con hình như lớn hơn một chút rồi, nhưng cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Vẫn thích ăn bánh mơ chứ? Mấy năm nay ta vẫn luôn làm, tay nghề còn tốt hơn trước nhiều. Còn nhớ lúc con còn sống, điều ta thích nhất chính là chờ phụ thân con ra ngoài, sẽ ôm con ngồi phơi trăng giữa sân.”
“Mẫu thân bất tài, không ngăn được phụ thân con làm những chuyện đó. Mẫu thân hối hận lắm…”
Nữ nhân từng chữ từng chữ đều thấm đẫm nước mắt, run rẩy đưa tay về phía tiểu nữ hài quỷ: “Đời này của mẫu thân, còn có cơ hội ôm con một lần nữa không?”
Tiểu nữ hài quỷ bình tĩnh nhìn bà ta. Rất lâu sau, rốt cuộc chậm rãi tiến lên.
“Đừng!” Nhạc Quy vội mở miệng nhắc nhở, nhưng vừa mới thốt ra một chữ thì âm thanh liền tắc lại trong cổ họng. Cả thân thể như bị phủ một lớp băng mỏng, cứng ngắc đến không nhúc nhích nổi.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nữ hài quỷ chậm rãi ngồi xổm trước mặt nữ nhân, sau đó lấy tư thế vô cùng vụng về dựa vào lòng nàng ta. Nữ nhân nhẹ nhàng ôm nàng, khẽ vỗ lên lưng, nghẹn ngào: “Thật sự là con. Mẫu thân nhớ con biết bao…”
“Mẫu thân.” Tiểu nữ hài quỷ gọi.
“Chúng ta một nhà ba người, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi.” Nữ nhân xúc động nói: “Cha con làm rất nhiều chuyện sai, bị con giáo huấn rồi, chắc cũng không dám nữa đâu. Một nhà không nên có thù oán, sau này hãy sống thật tốt…”
“Mẫu thân.” Tiểu nữ hài quỷ lại gọi một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-87.html.]
Cằm nữ nhân cọ nhẹ vào trán nàng, động tác vừa thân thiết vừa dịu dàng. Nhưng bàn tay đang vỗ lưng nàng, móng tay dần dần mọc dài ra, từng chiếc sắc nhọn như tẩm độc, lặng lẽ nhắm thẳng đến trái tim nàng.
Ngân hà lấp lánh
Nhạc Quy trơ mắt nhìn ngón tay lặng lẽ giơ lên, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nàng đã quyết, dứt khoát đừng giãy dụa, c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm.
Nhưng ngay lúc đó, tiểu nữ hài quỷ đột nhiên mở miệng: “Ngươi đã lừa ta hết lần này tới lần khác, lấy gì tin rằng hiện tại ta còn có thể tin ngươi?”
Cơ thể nữ nhân cứng đờ. Một lúc lâu sau, bà ta cúi đầu xuống không thể tin nổi, chỉ thấy bàn tay khô gầy của tiểu nữ hài quỷ đã xuyên qua n.g.ự.c nàng, lôi ra một khối thịt đỏ tươi vẫn đang đập thình thịch.
“Không! không!” Nữ nhân như bị ấn nút tạm dừng, chỉ phát ra âm thanh khàn khàn từ cổ họng, đến một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra.
Tiểu nữ hài quỷ bình tĩnh nhìn khuôn mặt nàng, bỗng dưng nhớ lại tất cả quá khứ.
Nàng sinh ra với linh cốt trời ban, là thiên tài tu luyện, cũng là dược dẫn hiếm có cho việc tăng tiến tu vi. Ngay khoảnh khắc nàng chào đời, “phụ thân” liền không còn là phụ thân nữa. Hắn cắm đinh diệt hồn vào thân thể nàng để dẫn linh lực, dùng d.a.o sắc lóc từng khúc xương của nàng, vừa chữa thương vừa giày vò, bắt linh cốt nàng bộc phát toàn bộ sức mạnh.
Mỗi lần phụ thân làm thế, mẫu thân chỉ lặng lẽ trốn đi, lau nước mắt, chờ mọi chuyện xong xuôi lại ôm nàng vào phòng, cho nàng ăn bánh mơ. Chua ngọt của bánh mơ là chút ngọt ngào duy nhất trong bảy năm ngắn ngủi đời nàng.
Khi nàng sáu tuổi, chỉ cần trễ một canh giờ là có thể trốn đi, nhưng nàng không đi. Vì mẫu thân không thể đi được. Từ khi thành đạo lữ với phụ thân, ràng buộc giữa hai người đã định trước nàng không có đường lui. Vì nàng không đi, mẫu thân cảm động, cũng áy náy, ôm nàng lặng lẽ khóc.
Nàng tưởng rằng, ít nhất trong cha mẹ, còn có một người thật lòng yêu thương nàng. Cho đến khi phụ thân không còn hài lòng với việc lấy linh cốt từng khúc, quyết tâm muốn lóc toàn bộ bộ xương của nàng, mẫu thân vẫn không phản đối, chỉ lặng lẽ lau nước mắt rồi thở dài: “Đây đều là mệnh con.”
Phải, đây là mệnh con. Mẫu thân đã cố gắng hết sức rồi, cũng không phụ lòng con.
Chúng ta đều là người khổ mệnh, là mẫu thân xin lỗi con.
Phụ thân con cũng chỉ vì quá khao khát tu luyện, mới làm như vậy.
Con là con gái hắn, nên hiểu cho hắn.
Hài tử à, đừng oán ta, đừng oán phụ thân con. Chỉ có g.i.ế.c con, ta và hắn mới có thể cùng hưởng trường sinh, mới có thể mãi mãi bên nhau. Con ngàn vạn lần đừng trách chúng ta, coi như con là mệnh khổ đi…
Tiểu nữ hài quỷ cúi đầu, nhìn khối tim còn đang đập trong tay, m.á.u chảy đầm đìa, khí tức quanh thân gần như trầm mặc đến cực điểm: “Ta nói sao khí tức thay đổi đến mức không nhận ra. Thì ra là phụ thân đã nuốt cả ngươi. Vì sao? Vì ngươi cũng từng ăn một nửa linh cốt của ta, giờ hắn không đủ dùng nữa, liền ăn luôn cả ngươi?”
Cơ thể nữ nhân co giật, khuôn mặt giữa quản gia và bản thân nàng không ngừng hoán đổi. Nhưng rồi vì sức cạn lực kiệt, cuối cùng vẫn quay về dáng vẻ ban đầu, đôi mắt vẩn đục ngập đầy không cam lòng: “Vì sao?”
Câu sau mơ hồ không rõ, tiểu nữ hài quỷ cúi đầu ghé sát lại.
“Vì sao luôn không chịu ngoan ngoãn một chút?” Ánh mắt nữ nhân càng lúc càng hung ác, dù hồn linh đã sắp tan rã, nhưng vẫn gắt gao nhìn nàng: “Ngươi là… là con của hắn, bị hắn ăn… không phải là chuyện đương nhiên sao?”