Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-06-22 04:39:57
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một mình đi theo Kính tiên tri tới nơi thế này, đối với nàng mà nói vẫn là có phần quá sức. Nhạc Quy khẽ thở dài, vừa định quay lại chỗ ngồi ban nãy thì bất ngờ thấy tiểu nữ hài quỷ đã ngồi ngay bên cạnh trên chiếc ghế kia.
Nhạc Quy giật mình nhảy dựng, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chắc chắn quản gia chưa quay lại mới hạ giọng nhắc nhở: “Ngươi sao lại chạy ra đây, mau trốn đi chứ!”
Tiểu nữ hài quỷ mặc một thân y phục đỏ như máu, lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh mắt rơi vào bình hoa ở góc phòng có cắm vài đóa hoa tươi. Hai cái lỗ thủng m.á.u me bên dưới lông mày khẽ động, lộ ra vài phần hoài niệm: “Nhớ lúc ta còn rất nhỏ, mẫu thân rất thích hái ít hoa dại ngoài đồng mang về cắm vào bình. Không ngờ đã nhiều năm trôi qua rồi, vậy mà thói quen ấy vẫn chẳng đổi thay.”
Nhạc Quy khựng lại, bất giác cảm thấy bản thân quá cảnh giác, căng thẳng đến có phần thất lễ. Nàng nhẹ giọng ho khan, do dự nắm lấy tay tiểu nữ hài quỷ, lập tức cảm giác như cả ngón tay cũng sắp đông cứng rơi xuống: “Ngươi sắp được gặp lại cha mẹ rồi, có vui không?”
Tiểu nữ hài quỷ trầm mặc trong giây lát, rồi gật đầu.
Nhạc Quy cười cười: “Sao phản ứng thế này? Gần hương mà lại sợ?”
“Phải đó, gần hương mà sợ.”
Tiểu nữ hài quỷ dường như thấy cách nói này rất thú vị, khóe môi khẽ cong lên.
Nhạc Quy cảm thấy cảm xúc của nàng có vẻ không bình thường, đang định hỏi thêm thì phía sau chợt vang lên giọng quản gia: “Tiểu hữu…”
Nhạc Quy giật nảy mình, theo phản xạ liền chắn trước mặt tiểu nữ hài quỷ.
Quản gia đang bưng khay cũng bị phản ứng dữ dội này làm giật mình theo, ngẩn người một hồi mới hỏi: “Sao… sao vậy?”
“Không có gì…”
Nhạc Quy gượng cười, cẩn thận quan sát sắc mặt ông ta.
Ông ta trông vẫn bình thường, cười cười đi vòng qua nàng. Nhạc Quy còn chưa kịp ngăn lại, ông đã đặt khay lên chiếc bàn nhỏ giữa hai chiếc ghế.
“Đây là bánh quả mơ lão hủ tự tay làm, tiểu hữu nếu rảnh có thể nếm thử.” Ông ta mời.
Nhạc Quy chớp mắt: “Ngươi… không thấy gì lạ sao?”
“Lạ gì cơ?” Quản gia ngơ ngác.
Nhạc Quy nhìn chằm chằm ông một lúc, rồi càng thêm táo bạo chỉ về phía tiểu nữ hài quỷ: “Không nhìn thấy sao?”
Quản gia mù mờ nhìn theo hướng nàng chỉ: “Nhìn cái gì?”
“Ừm, nhìn cái chỗ này có mảng sơn bong, phải không?”
Nhạc Quy nhanh trí chỉ vào một vết tróc nhỏ trên ghế.
Tiểu nữ hài quỷ liếc nàng một cái đầy bất lực, vẫn giữ im lặng.
Quản gia cũng cười khổ: “Chủ nhân nhà ta là người hoài cổ, những bàn ghế này dùng đã mấy chục năm, vẫn không nỡ thay, mong tiểu hữu thứ lỗi.”
“Không sao không sao.” Nhạc Quy xua tay lia lịa, rồi lại liếc ra ngoài cửa: “Chủ nhân nhà ngươi đâu?”
“À, nghe nói có khách đến nên họ vẫn đang rửa mặt chải đầu. Lão hủ sẽ đi giục bọn họ, tiểu hữu có thể dùng tạm bánh quả mơ trước.”
Quản gia dứt lời, lại rời đi lần nữa.
Nhạc Quy nhìn theo bóng ông ta khuất dần ngoài cửa, việc đầu tiên là quay sang hỏi tiểu nữ hài quỷ: “Hắn không nhìn thấy ngươi à?”
“Bánh quả mơ ăn được không?” Tiểu nữ hài quỷ hỏi ngược lại.
Nhạc Quy từ chối ngay: “Mẹ ta từng dặn không được tùy tiện ăn đồ người lạ cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-84.html.]
“Sợ bị hạ độc sao?” Tiểu nữ hài quỷ thản nhiên vạch trần, nhặt một miếng bánh đưa lên mũi ngửi ngửi: “Yên tâm đi, không có độc.”
“Ngửi cái đã ngửi ra được rồi hả?” Nhạc Quy cũng cầm một miếng lên ngửi thử: “Đừng nói chứ, thơm thật.”
Nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.
“Ngươi đúng là phàm nhân nhát gan nhất ta từng thấy.” Tiểu nữ hài quỷ tỏ ra bất lực.
Phàm nhân vốn đã nhát gan, nhưng nhát gan tới mức như nàng thì đúng là hiếm gặp, ít nhất là trong ấn tượng của nó
Bị chê cười, Nhạc Quy cũng chẳng buồn để ý, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế tiếp tục chờ. Từ lúc bước vào căn nhà này, tiểu nữ hài quỷ đã rất ít nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía cửa.
Nhạc Quy cảm thấy có trách nhiệm phải nói chuyện với nàng vài câu cho bớt trống trải, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ.
Ngân hà lấp lánh
【Trong lòng ta cũng đang đánh trống thình thịch đây, nói chuyện với người cũng không biết là ai đang trấn an ai nữa! Tônt hượng ơi, người xem náo nhiệt xong chư avayaj? Mau tới tìm bọn ta đi!】
***
Bên phía Đế Giang, ánh mắt hắn khẽ động, như đang ngẫm nghĩ gì đó mà nhìn về hướng đông nam.
Hiện tại, xung quanh đài tỷ thí đều là các đường rẽ kéo dài ra, tông môn nào cũng vội vã đi tìm đệ tử quý nhà mình. Chỉ có Đế Giang là vẫn ngồi yên, bên cạnh là một vị đế quân giới Tiên không rời nửa bước, sợ hắn mà nổi giận là lại khiến cục diện thêm rối.
Thấy Đế Giang cứ nhìn chăm chú về một hướng, đế quân Tiên giới lập tức lên tiếng dò hỏi: “Tôn thượng, có gì dị động sao?”
Ngón tay Đế Giang gõ nhẹ lên tay vịn ghế, mỗi lần gõ là đế quân lại thấp thỏm thêm một phần. Đang lúc hắn suýt nữa định âm thầm điều động tu vi thì Đế Giang mở miệng: “Hai cái đồ ngốc kia không còn khí tức.”
“Hả?” Đế quân Tiên giới vô thức hỏi lại.
Đế Giang không trả lời thêm, chỉ bình thản quay đầu lại, tiếp tục quan sát đám tông chủ đang tranh cãi om sòm phía dưới như thường lệ.
Đế quân Tiên giới: “…”
Tuy không hiểu rõ “đồ ngốc” mà hắn nói là ai, cũng chẳng biết vì sao khí tức lại mất, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, chắc cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Còn ở biệt viện, quản gia đi rồi mà mãi chưa quay lại.
Trong lòng Nhạc Quy bắt đầu bất an không rõ lý do. Vừa quay đầu đã thấy tiểu nữ hài quỷ đang nhìn chằm chằm vào đĩa bánh quả mơ trên bàn. Tuy nó không có mắt, nhưng Nhạc Quy biết rõ náo đang nhìn.
“Thật sự muốn ăn thì cứ ăn một miếng đi.” Nhạc Quy nghĩ bụng, nàng đã hóa được ra thực thể, thì ăn bánh quả mơ chắc cũng không khó gì.
Tiểu nữ hài quỷ nghe vậy, ngón tay khẽ chạm vào một miếng bánh, cuối cùng vẫn là từ bỏ: “Ta chỉ ăn bánh cha mẹ làm.”
Đúng là tiểu quỷ kén ăn. Nhạc Quy nhìn nó mà có cảm giác như đang nhìn nhị biểu muội nhà mình đang nghịch phá: “Quản gia nhà này nấu ăn cũng là do cha mẹ ngươi dạy.”
“Mỗi người làm ra đều có hương vị riêng.” Tiểu nữ hài quỷ phản bác.
Nhạc Quy buồn cười: “Theo ngươi nói thì, cha với mẹ ngươi làm cũng không giống nhau, vậy ngươi thích bánh của ai hơn?”
“Cha mẹ ta cùng nhau làm bánh, cuối cùng cùng đưa linh lực vào.”
Nhạc Quy: “…”
Khó thật đấy.
Tiểu nữ hài quỷ vẫn đang lật qua lật lại bánh điểm tâm, như thể đang phân vân ăn hay không ăn. Nhạc Quy cũng không quấy rầy nàng, chỉ chống cằm ngồi xem nàng hết cầm rồi lại bỏ, bóp nát cái này rồi lại lấy cái khác.
【Đúng là nhóc con mạnh miệng.】