Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-06-20 14:28:36
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi đoán xem.” Kính tiên tri chậm rãi hỏi: “Những người xuất sắc nhất tiên giới và phàm giới, là thiên tài được cùng thế hệ ngước nhìn, được sư trưởng cưng chiều, nhận hết cơ duyên bồi dưỡng, mắt cao hơn đầu, ngạo thị quần hùng… Nếu đột nhiên phát hiện ra có người còn lợi hại hơn mình gấp bội, thì sẽ có tâm trạng thế nào?”
Nhạc Quy liếc nhìn khán đài, thấy Đế Giang đang hứng thú nhìn mình, có vẻ cũng rất tò mò nàng sẽ trả lời gì.
Nàng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Sùng bái?”
Kính tiên tri và Đế Giang đồng thời bật cười, rõ ràng không ngờ nàng sẽ trả lời ngây thơ đến vậy.
“Là ghen ghét, là bất mãn, là phẫn nộ.” Kính tiên tri đột ngột hạ giọng: “là cảm giác không cam lòng khi bản thân cố gắng đến nhường ấy vẫn không bằng đối phương một phần vạn; là bắt đầu nghi ngờ chính mình, phủ định tất cả vinh quang từng có; là cảm giác một con kiến ngẩng đầu nhìn thấy voi…”
Khi KÍnh tiên tri nói đến đây, dưới đài đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, Nhạc Quy theo bản năng nhìn lại, liền thấy không ít người bất chợt phun m.á.u ngã xuống, như thể đang phải chịu một loại tr·a t·ấn tinh thần cực lớn. Mà đa số bị thương đều là những người từng lên đài tỷ thí với nàng, trái lại những người chỉ đứng ngoài xem thì lại không sao cả.
“Thấy không? Đạo tâm của bọn họ bị những ý niệm ấy phá hủy rồi.” KÍnh tiên tri vẫn thản nhiên, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Người ngã xuống càng lúc càng nhiều, khán đài lập tức rối loạn, các vị trưởng bối không thể ngồi yên được nữa, lần lượt lao xuống chữa trị cho đệ tử nhà mình. Yêu Yêu đỡ lấy vị sư tỷ bị thương, thấy Triệu Vô Ưu vội vàng chạy đến, thì lặng lẽ truyền một luồng linh lực vào cơ thể nàng ta, vốn đã tán loạn gân mạch.
Ngân hà lấp lánh
Sư tỷ lập tức càng thêm đau đớn, Triệu Vô Ưu hoảng hốt đẩy Yêu Yêu ra, tiếp lấy người, gấp gáp hỏi: “Nữ nhi, có chỗ nào không ổn?”
“Đau, n.g.ự.c con đau quá…” Sư tỷ rên rỉ.
Triệu Vô Ưu lập tức tra xét linh phủ, sắc mặt đại biến. Mà ngay bên cạnh, Yêu Yêu đúng lúc cũng phun ra một ngụm máu, toàn thân vô lực ngã ngồi xuống đất. Nhưng Triệu Vô Ưu làm như không thấy, lập tức vận công chữa thương cho nữ nhi ruột. Yêu Yêu chỉ im lặng chờ một bên, không hề oán thán lấy nửa câu, dường như đã quá quen rồi.
Nhạc Quy chớp mắt chậm rãi, hồi lâu mới tiêu hóa xong mọi chuyện: “Nói cách khác, Tôn thượng bảo ta mang thân phận phàm nhân đi đoạt đệ nhất ở đại hội thí luyện, chẳng qua là muốn xem thử thái độ của bọn họ sẽ ra sao à?”
“Đạo tâm đã tổn, muốn tu vi tiến thêm một bước là cực khó.” Kính tiên tri hả hê: “Năm đó mấy lão hỗn đản này khiến chủ nhân ta vì chữa một vết thương nhỏ mà mất hai ngàn năm tu vi, bây giờ chủ nhân liền trả lại gấp bội, để bọn họ nhìn người khác dễ dàng giành được thành tựu mà mình mất mấy ngàn năm mới đạt, có phải rất công bằng không?”
【Ừm, cũng coi như là một dạng ‘song hướng chạy tới’ đi.】
Hiện tại dưới đài đã rối loạn thành một mớ, Nhạc Quy cảm thấy mình ở đây thêm chỉ tổ không ổn, liền lặng lẽ nhìn về phía khán đài, nơi Đế Giang vẫn đang bình tĩnh xem diễn.
Đế Giang xem đến rất vui, có vẻ hoàn toàn không định can thiệp nàng trốn đi hay không.
Nhạc Quy cạn lời, im lặng vài giây, cuối cùng đành tự mình nhẹ nhàng nhảy khỏi đài, lặng lẽ rút lui.
“Nhạc Quy! Nhạc Quy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-82.html.]
Sau khi rời xa đám đông, phía sau vang lên giọng gọi quen thuộc của Lý Hành Kiều, Nhạc Quy hơi do dự nhưng vẫn dừng lại.
“Nhạc Quy, ngươi thật sự rất lợi hại!” Lý Hành Kiều nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh sùng bái, trong veo không gợn chút cảm xúc tiêu cực nào.
Nhạc Quy mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Ngươi hiện tại… có phải trong lòng rất khó chịu không?” Lý Hành Kiều cẩn thận hỏi.
Nhạc Quy ngơ ngác: “Khó chịu gì?”
“Dưới đài có nhiều người bị thương như vậy vì không chịu nổi tốc độ tu luyện thần tốc của ngươi, chắc hẳn ngươi cũng thấy áy náy lắm nhỉ.” Lý Hành Kiều nghĩ nàng rời sân ngay cả phần thưởng đệ nhất cũng không lấy, chắc là vì cảm thấy có lỗi với mọi người.
Nhạc Quy, người chẳng thấy khó chịu chút nào: “Ừm, hơi khó chịu thật.”
“Bọn họ là tự mình tâm thái không vững mới bị thương, không liên quan gì đến ngươi cả!” Lý Hành Kiều vội vàng nói, giọng nghèn nghẹn: “Tu luyện vốn dĩ là mỗi người mỗi nhịp, người thì nhanh, kẻ thì chậm. Không thể vì mình chậm mà cấm người khác tiến nhanh hơn được!”
Trúng ý nàng luôn, Nhạc Quy cũng nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ cảm động gật đầu: “Cảm ơn, nhờ ngươi mà ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Lý Hành Kiều tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
“Ta, ta cũng chẳng có gì quý giá để tặng ngươi. Cái ngọc bội này ngươi giữ lấy, sau này có thể đổi linh thạch dùng khi khẩn cấp…” Hắn móc ra một chiếc ngọc bội từ trong ngực, đưa tới có chút ngượng ngùng: “Tuy ngươi giờ đã là Nguyên Anh rồi, chắc chẳng cần dùng đến, nhưng đây là tấm lòng của ta…”
“Đây là khối ngọc bội ngươi nắm chặt từ lúc mới sinh ra đúng không.” Nhạc Quy bất đắc dĩ nhìn hắn.
Lý Hành Kiều kinh ngạc, mắt sáng rực: “Sao ngươi biết?”
“Giữ cho kỹ, ai đến đòi cũng đừng cho.” Nhạc Quy biết nam chính giai đoạn đầu khá ngốc bạch ngọt, nhưng không ngờ lại ngốc tới mức này. Nghĩ đến việc hắn sẽ giữ nguyên cái tính cách đó mà ngây ngốc thêm mấy chục năm, nàng chỉ thấy đau đầu.
Nói chơi chứ đây chính là bàn tay vàng thứ nhất của nam chủ, ngọc bội này tương lai sẽ thức tỉnh thành thượng cổ thần khí, giúp hắn đại sát tứ phương, một nửa chiến tích đều nhờ nó. Giờ mà nàng dám nhận, không phải là rước họa vào thân à.
“Còn nữa.” Nhạc Quy dặn: “Đừng lúc nào cũng vô tư không đề phòng ai cả, phải giữ lại chút cảnh giác với người ta. Nhất là mấy sư huynh của ngươi, càng phải cẩn thận. Nếu một ngày nào đó có người nhờ ngươi cất giấu một hộp ngọc tử hình bàn tay, ngàn vạn lần đừng đồng ý."
Cái hộp ngọc tử đó cất giấu nội đan của một con yêu xà. Trong nguyên tác, nam chính chỉ vì giúp một sư huynh vô danh cất giấu vật này mà bị nghi ngờ là người Ma giới. Lúc đó hắn vừa mới bắt đầu tỏa sáng, lại thu được vài món "bàn tay vàng", khiến không ít người ghen ghét đố kỵ. Thế là chẳng ai điều tra, cứ thế vu tội rồi truy sát hắn, để hắn cửu tử nhất sinh mà chạy trốn tới Ma giới.
Nói không ngoa, mọi thăng trầm của nam chính đều bắt đầu từ cái hộp ngọc tử ấy. Trong nguyên tác, sau khi trốn thoát, hắn còn được thừa kế tài sản của Đế Giang, trở thành tân Ma giới chi chủ. Còn hiện tại…
Nhìn tình hình thì Đế Giang chắc sống khỏe thêm mấy nghìn năm nữa. Gia sản chẳng tới tay được, vậy hà tất phải chịu khổ như thế?