Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-08-14 11:43:56
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đế Giang phủi phủi bàn tay vốn chẳng dính hạt bụi nào, trả lời câu hỏi ban nãy: “Cũng chắc. Chỉ là thấy thú vị, thử một .”

“Ngươi cứ mạnh miệng . Từ Miểu Mang Sơn về Ma giới hơn ba chục con đường an , nếu vì nàng, ngươi cố tình chọn đường bí cảnh ?” Li Quân nhếch môi, vẻ thấu" “Hơn nữa, đến nơi tìm , mà ở lì trong một thôn phàm nhân. Chẳng vì nàng thích chỗ đó ?”

Đế Giang khựng , đầu .

Li Quân lập tức nổi m.á.u hóng chuyện, chờ câu trả lời.

Đế Giang : “Ngươi còn lắm lời hơn bà lão đầu thôn Đào Nguyên.”

Li Quân: “…”

Chọc Li Quân tức xong, tâm trạng Đế Giang khoan khoái rời , để mặc hai kẻ say bí tỉ cho giải quyết hậu quả.

là tin tưởng quá mức.”

Li Quân bực buồn , sợ uống hết rượu còn mất, nên đành nhận mệnh nhảy xuống khỏi mái nhà, chuẩn dọn dẹp đống lộn xộn. đặt chân xuống đất, một thị nữ bưng tới một chén gì đó.

“Cái là gì?” Li Quân thấy hứng thú: “Nhìn giống sữa đặc lắm.”

Thị nữ vội né tay : “Đây là tôn thượng bảo cho Nhạc cô nương.”

Li Quân: “…”

Nếu cần giữ hình tượng, giờ trợn mắt trời.

Nhạc Quy đang lim dim buồn ngủ, tiếng liền mở mắt, thấy mặt là một chén đá bào.

Ngân hà lấp lánh

Băng đá lạnh kỹ, xay mịn như tuyết, rưới mật ong và đường đỏ, thêm sữa bò cùng đủ loại trái cây nhiều màu. Nàng ngơ ngác cầm thìa, xúc một miếng đưa miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-134.html.]

Ừm… giống hương vị mua ở tiệm sữa, nhưng vẫn ngon.

Những phiền muộn nãy lập tức tan biến một chén đá bào. Ăn hết sạch, Nhạc Quy gục A Hoa mê man, ngủ say tít.

“Cái ngon đến ?” Li Quân chén trống, tỏ vẻ khó hiểu.

Thị nữ ăn thì ”, chạm nhẹ giữa trán Nhạc Quy, khẽ ngoắc tay kéo một sợi tơ trắng.

Sợi tơ lơ lửng giữa trung tan biến. Li Quân cau mày: “Sao xóa đoạn ký ức của nàng?”

“Nô tỳ rõ. Nếu tôn thượng nàng ăn thì khỏi cần bảo , cho ăn , còn xóa ký ức?” Thị nữ cũng thấy khó hiểu.

Li Quân ngẫm nghĩ, khẽ : “Có lẽ vốn dĩ nên cho nàng ăn thứ .”

“Vậy thì đừng cho ăn là , …” Thị nữ cau mày, cảm giác vấn đề về chỗ cũ.

Li Quân Nhạc Quy. Dù còn nhớ từng ăn đá bào, khóe môi nàng vẫn vương nụ , chẳng còn nét buồn bã như .

“Quả nhiên vẫn là khác.” Li Quân mỉm .

Đế Giang kết thúc tĩnh tọa, mở mắt liền thấy một kẻ say mềm đang ôm gối chằm chằm , đôi mắt sáng lấp lánh như chờ mong điều gì. Bốn mắt chạm, nàng lập tức nhoẻn : “Sao? Có dọa hết hồn ?”

“Rượu gan lớn hả? Giường của bản tôn cũng dám bò lên.” Đế Giang lạnh mặt.

“Li Quân đây giường của , là giường của . Hắn cho mượn thì cũng thể cho mượn.” Nhạc Quy đáp tỉnh bơ.

Đế Giang lười đôi co với kẻ say, điều tức xong liền xuống. Nhạc Quy ở mép giường, nhắm mắt đếm một hai ba, đến ba thì mở mắt, phát hiện hất xuống đất, lập tức hí hửng chui chăn cho ngay ngắn.

Vừa xuống, chẳng còn chăn: “…”

Loading...