Câu cuối cùng của Li Quân trúng ngay ý Đế Giang.
Hắn nhếch khóe môi: “Nghe thấy , chọn .”
“ chỉ chọn xiêm y trang sức thôi.” Li Quân mới khoe keo kiệt, mà Đế Giang xong liền lập tức bổ sung điều kiện.
Mắt Nhạc Quy sáng rực: “Y phục gì cũng chứ?”
Vẫn nguyên dáng vẻ tiểu cô nương mê quần áo , đầy vẻ chờ mong.
Li Quân : “Xiêm y gì cũng . Vừa nãy ngươi lấy bao nhiêu thánh dược trị thương, đều vì Đế Giang cả, hãy theo ý , chọn một món...”
Nhạc Quy bước đến, lấy xuống từ tường hai chiếc nhuyễn giáp xám xịt.
Mặt Li Quân lập tức cứng đờ.
“Cảm ơn Li Quân .” Đế Giang thong thả lên tiếng.
Nhạc Quy ngoan ngoãn: “Cảm ơn Li Quân, ngài thật ! Từ nay ngài chính là ca ca của ...”
Chưa kịp hết câu, eo nàng Đế Giang ôm chặt, cuốn như gió khỏi cửa.
Li Quân c.h.ế.t lặng tại chỗ, như một con mèo tuyết đông cứng giữa trời giá buốt. Thị nữ nãy giờ im lặng cũng nhỏ giọng: “Chủ nhân... hình như ngài hai phu thê họ tính kế.”
Nghe như một tiếng cảnh tỉnh, Li Quân chợt bừng tỉnh, tức đến nỗi hộc máu, mắng Đế Giang gì.
Thị nữ đủ loại lời khó , chỉ lặng lẽ móc tai, đợi đến khi dịu bớt mới hỏi: “Ngài đòi ?”
“Đòi cái gì mà đòi. Đồ lấy từ tư khố, chẳng .” Mỹ nhân dù giận vẫn toát phong tình vạn chủng: “Thôi thôi, mấy năm nay cũng chẳng ít tới Vô Ưu Cung tặng quà, coi như đây là quà mừng thành hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-131.html.]
Tự an ủi là , nhưng trong lòng vẫn đau như cắt. Hắn khịt mũi, phòng ngủ một giấc cho quên chuyện. Thị nữ giật giật khóe miệng, thật hiểu vì năm đó thấy vị đại năng sống vạn năm sâu lường .
Bên , Nhạc Quy còn kịp tâng bốc xong, Đế Giang lôi thẳng về tẩm điện. Nhìn hai chiếc nhuyễn giáp xám xịt trong tay, nàng thắc mắc: “Tôn thượng, thứ thì đoạt thẳng là , còn bày cả màn kịch như ?”
Đế Giang liếc nàng: “Ngươi ? Hiện giờ bản tôn chỉ còn hai phần tu vi, mà kết giới tư khố của nhiều gấp đôi bản tôn tới. Không cho phép, lấy gì.”
Nhạc Quy lên một tiếng, bắt đầu nghiên cứu nhuyễn giáp. Xem mãi cũng , cuối cùng hỏi: “Tôn thượng, rốt cuộc đây là thứ gì, công dụng thế nào?”
Ngân hà lấp lánh
“Tàng Hồn Y. Nghĩa là mặc thì cả thần hồn cũng giấu , ai phát hiện, cũng thể công kích.” Đế Giang ngắn gọn.
【 Chí tôn các ngươi đúng là thích lấy chữ “hồn” đặt tên. 】
Nhạc Quy thầm phun một câu, nhưng nảy thắc mắc mới: “Không ai phát hiện thì hiểu, là kiểu ẩn . ‘ thể công kích’ nghĩa là , chẳng lẽ nó còn phòng ngự ?”
“Phòng ngự thì vẫn thể phát hiện. Còn nhuyễn giáp mặc sẽ hóa thành hư vô. Đã là hư vô, công kích thì ích gì?” Đế Giang hỏi ngược.
Hai một lúc, Nhạc Quy mới hiểu . Nàng bộ nhuyễn giáp rách nát ... đây nhuyễn giáp bình thường! Rõ ràng là bảo vật giữ mạng để chạy trốn!
“Có thứ thì về chẳng sợ bắt nữa?” Nàng phấn khích.
Đế Giang liếc nàng: “Mỗi chiếc chỉ dùng một , tối đa duy trì ba ngày.”
“Ba ngày cũng . Nếu lúc thi luyện mà thứ , chúng chẳng cần đánh cũng thoát, chịu thương nặng.” Nói xong, Nhạc Quy gấp gọn hai chiếc nhuyễn giáp đưa cho .
Đế Giang nhướng mày: “Làm gì?”
“Cho tôn thượng chứ còn gì. Không ?”
Đế Giang nhạt: “Ngươi nghĩ bản tôn dùng tới ?”