Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Nhạc Quy chợt tỉnh ngộ: “Khó trách A Hoa tức đến vậy, hóa ra là nàng nấu cho ta!”
Đế Giang chẳng buồn để ý tới nàng, chỉ nhấp một ngụm cháo rồi đặt chén xuống.
Ngân hà lấp lánh
“Người không ăn à?” Nhạc Quy tò mò hỏi.
“Không ăn.” Đế Giang đáp nhàn nhạt.
Hai ngày qua nghỉ ngơi, linh phủ của hắn đã hồi phục không ít, không còn cần đến mấy thứ đồ phàm tục để bồi bổ. Nếu không vì quá rảnh rỗi, thì một ngụm hắn cũng chẳng thèm động đến.
“Không ăn thì thôi, chứ cháo kê gạo này uống mãi đúng là ngán c.h.ế.t đi được.” Nhạc Quy cũng chẳng miễn cưỡng. Đồ ăn trong thôn đơn điệu đến mức uống cháo vài ngày là thấy nhạt cả miệng. Lúc này, nàng ngửa cổ uống một hơi hết cả phần mình lẫn phần Đế Giang, rồi thở dài não nề: “Nếu mà có vịt quay ăn thì tốt quá.”
Đế Giang làm như không nghe thấy, quay người lên giường, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy ai đó lén lút lò dò theo sau.
“Làm gì?” Hắn liếc một cái, giọng lãnh đạm.
“Kiểm tra vết thương!” Nhạc Quy mặt đầy nghiêm túc.
Đế Giang nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Cút.”
Nhạc Quy: “…”
Chẳng bao lâu sau, nàng bị mời ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa sau lưng đóng lại không hề khách khí. Nàng ngồi phịch xuống bàn đá ngoài sân, thở dài ngao ngán. KÍnh vẫn nằm yên trên bàn, A Hoa vì không được vào phòng nên không biết chuyện bên trong diễn ra thế nào.
Nhưng tuy không biết rõ, nàng vẫn nghe rõ tiếng “cút” kia. A Hoa đang định tranh thủ châm chọc đôi câu, thì Nhạc Quy đã hỏi trước: “Canh gà là ngươi nấu cho ta hả?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Ây dà, trước đó ta hiểu lầm rồi. Để cảm ơn ngươi, hôm nay ta dẫn ngươi đi chơi nhé?” Nhạc Quy vừa suy nghĩ vừa nói.
A Hoa nuốt lại lời định nói, ánh mắt lập tức sáng rỡ: “Được đó!”
“Nhưng mà, đi đâu chơi giờ?” Nhạc Quy bắt đầu đăm chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-105.html.]
Chưa nghĩ ra câu trả lời thì từ ngoài rào đã nghe thấy tiếng gọi: “Nhạc Quy tỷ tỷ.”
Là nhóc mập nhà Lý thẩm. Nhạc Quy lập tức cảnh giác: “Ta không nướng khoai đâu đấy.”
Nàng đã ở trong thôn gần mười ngày, mấy trò nướng khoai cùng bọn trẻ con cũng chơi đủ rồi, lúc đầu còn thấy thú vị, nhưng chơi riết cũng chán.
“Không nướng khoai! Bọn đệ đi bắt châu chấu, rồi nướng châu chấu!” Nhóc mập reo lên.
“Châu chấu á?” Nhạc Quy sửng sốt.
“Đúng rồi, Nhạc Quy tỷ tỷ ăn bao giờ chưa?” Nhóc mập hỏi.
“Dĩ nhiên ăn rồi! Hồi nhỏ ở nhà bà ngoại, ta là cao thủ bắt châu chấu trong bán kính mười dặm đó nha!”
“Thế thì hay quá, đi chung đi!” Đôi mắt nhóc mập sáng lấp lánh.
A Hoa cũng hớn hở bay tới gật đầu: “Đi đi, ta chưa từng đi bắt châu chấu.”
Thế là quyết định xong. Nhạc Quy nhét kính vào lòng, theo chân nhóc mập mạp rời đi.
Căn nhà lập tức trở lại yên tĩnh. Đế Giang ngồi tĩnh tọa, bắt đầu điều tức. Hắn vốn là ma khí kết tụ thành hình, dẫu có trọng thương, chỉ cần có ma khí hỗ trợ là cơ thể sẽ tự khôi phục.
Sau mấy ngày điều dưỡng, linh phủ đã không còn cạn kiệt như trước, ma khí trong người cũng không còn dễ dàng kích động cảm xúc nữa. Xem ra chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hoàn toàn bình phục.
Chỉ mới vận hành linh lực hai chu thiên mà đã gần hai canh giờ trôi qua. Trời đã quá trưa. Có vẻ Nhạc Quy đã dặn dò từ trước, nên Lý thẩm không gọi nữa mà trực tiếp để cơm ở ngoài rào tre.
Đế Giang vừa dò xét bằng thần thức liền biết, vẫn là khoai lang đỏ với bắp.
Hắn trầm mặc thật lâu, rồi thong thả vung tay, xé rách không gian mở ra một khe nứt. Từ khoảng không đen kịt đó, một con vịt quay thơm lừng đặt trên mâm bay ra, đáp nhẹ lên bàn.
Cùng lúc đó, ở hậu viện Vô Ưu Cung: “Mẹ nó, vịt quay đâu? Vịt quay của ta đâu rồi?” Có người đang gào rú.
“Vịt quay gì chứ? Nhà bếp này lâu nay chỉ có mấy cái nồi trống rỗng, làm gì có thứ đó!” Một giọng khác cãi lại.